Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Edit: Ry

Nơi Bùi Đạc xử lý chính vụ không nằm ở điện bên cạnh, mà là một cung điện được canh giữ nghiêm ngặt, gọi là Điện Ngọc Huyễn.

Lâm Chức nằm trong tay Bùi Đạc ngắm nhìn quang cảnh, nhăn cái mũi ướt át: "Mùi ở hoàng cung thật lạ."

Ý Lâm Chức không phải là mùi hương, mà là hơi thở hỗn loạn ở nơi này.

Long khí, thiền khí của Phật gia, thanh khí của Đạo gia, lệ khí của Trấn Yêu Tư, oán khí và dục vọng, tất cả nồng đậm đan xen vào nhau dưới cái nắng gay gắt.

Mặc dù nơi này bình yên, còn có một sự uy nghi không thể xâm phạm, nhưng luôn cảm giác có thứ gì đó nguy hiểm ở dưới lòng đất đang rục rịch.

Bùi Đạc nghe hồ ly nhỏ miêu tả, nhấn mũi nó.

"Mũi của ngươi cũng nhạy lắm, dưới lòng đất đúng là giam giữ vài thứ."

Về phần là cái gì, Bùi Đạc không nói.

Có thị vệ thấy Bùi Đạc thì ôm kiếm hành lễ, mắt nhìn thẳng.

Lâm Chức im lặng làm cáo bình thường, không hỏi nữa.

Không cần Bùi Đạc nói Lâm Chức cũng biết nhà lao của Trấn Yêu Tư nằm ngay dưới lòng đất hoàng cung, có một vài yêu quỷ tinh quái không thể giết nên buộc phải trấn áp.

Bên dưới hoàng cung là long mạch, lấy đó để trấn áp, hao mòn chúng thì không còn gì tốt hơn.

Bên trong giam cái gì Lâm Chức lại không hứng thú lắm, có lẽ là vì chúng không liên quan tới nhiệm vụ của y.

Lâm Chức nhắm mắt, làm hồ ly thoải mái hơn làm người nhiều, không cần phải đi đường, không có việc gì thì nằm ngủ.

Bùi Thịnh đứng ở cửa Điện Ngọc Huyễn đón Bùi Đạc, thấy con cáo tím trong lòng hắn cũng không ngạc nhiên.

Đại thái giám Bùi Đạc ôm một con cáo tím chấp chính, tin này không tới một buổi sáng đã lan truyền khắp hoàng cung, từ Ngự Thư Phòng với Điện Ngọc Huyễn chỉ có một đoạn, đương nhiên Bùi Thịnh cũng biết.

"Tiểu hồ ly đường huynh nuôi đây ư, đúng là xinh đẹp đáng yêu."

Sự hâm mộ trong lời Bùi Thịnh không hoàn toàn là lấy lòng.


Thời buổi này cáo khan hiếm, con đẹp lại càng khó kiếm. Cậu biết cáo trắng, cáo đỏ, cáo lông xanh, nhưng đây là lần đầu thấy một con cáo lông tím.

Mà chú cáo nhỏ này nghe thấy cậu nói cũng mở mắt, đôi mắt màu tím nhìn thẳng người vừa lên tiếng, cực kì linh hoạt đáng yêu. Nếu không phải nó đang nằm trong lòng đường huynh, Bùi Thịnh cũng muốn xoa bóp một phen.

Chẳng trách hôm qua đường huynh xem báo cáo về nó còn cười một tiếng, đáng yêu như vậy, ngay cả đường huynh cũng cưng chiều ôm vào cung không nỡ rời tay cũng là bình thường.

Bùi Đạc gật đầu, nhìn ra khát vọng của đường đệ, lại không định để cậu sờ. Hắn đặt hồ ly nhỏ lên bàn, xoa đầu nó, lại nghịch cái tai nhọn. Sau đó giở tấu chương, thái giám mài mực lập tức tiến tới làm việc, ngòi bút lông cừu tinh tế nhiễm màu mực đỏ.

Lâm Chức trở thành linh vật, đứng trên bàn nhìn tấu chương một hồi. Chữ Bùi Đạc rất đẹp, đường nét mượt mà lại kín đáo, thỉnh thoảng thoáng hiện sắc bén.

Nhìn một lúc thì y thôi không xem nữa, để tránh bại lộ sự thật mình không phải cáo bình thường. Y nằm ra bàn, nhắm mắt cuộc tròn lại, nhanh chóng tỉa tót lại trong đầu những gì mình nghe và thấy hôm nay, tiến hành phân loại, tranh thủ phân tích để mau chóng làm rõ quan hệ triều chính rắc rối.

Chuyện này với Lâm Chức không phải cái gì phiền phức, y quen rồi, nếu nằm im không làm gì như cáo thật thì mới chán.

Trong mắt người khác thì chỉ là cáo con thấy chán nên nằm ngủ.

Hiệu suất công việc của Bùi Thịnh hôm nay hơi thấp, vì sự chú ý của cậu cứ bị cái cục lông màu tím kia hấp dẫn, phải cố nén ham muốn sờ một cái.

Trông sờ thích thật đấy, nhìn là biết lông cực mềm.

Bùi Thịnh khao khát nhìn đường huynh, hi vọng hắn có thể chủ động hỏi.

Bùi Đạc ngước mắt: "Có gì không hiểu à?"

Bùi Thịnh lắc đầu, tiếp tục xem tấu chương.

Bùi Đạc đương nhiên không hỏi, hắn nhìn hồ ly nhỏ đã ngủ, vừa xem tấu chương vừa nghịch cái đuôi của nó.

Nếu là cáo bình thường thì hắn sẽ cho, nhưng nhóc yêu hồ này thì không được.

Lâm Chức không ngủ, nhưng bị Bùi Đạc nắn bóp một hồi lại ngủ thật.

Không biết ngủ bao lâu, khi y mở mắt, Bùi Đạc đang mô phỏng thánh chỉ.

Lâm Chức đứng dậy xem, phát hiện hắn đang viết về vấn đề hạn hán ở Nghi Châu.


Bùi Đạc không định làm việc qua loa như Hoàng Đế, hắn tỉ mỉ bổ nhiệm người đi Nghi Châu tuần tra đồng thời phụ trách công việc cứu trợ, còn cho thủy lợi tư* và nông vụ tư** đi cùng, còn có điều lệ cụ thể cho các châu xung quanh thu nhận nạn dân.

*Có thể hiểu là quan thủy lợi và quan nông nghiệp

Lâm Chức đối chiếu mấy cái tên được nhắc tới hôm nay ở trên triều với danh sách này, phát hiện Bùi Đạc đúng kiểu đánh người ta 50 gậy.

Y là người thành thạo chuyện liên kết hay chia rẽ, đi sâu hơn thì Lâm Chức tạm thời chưa rõ, nhưng có thể đoán được đôi phần.

Có đôi khi muốn xử lý một người, đàn áp không phải biện pháp tốt, mà phải đẩy người đó tới nơi có lợi ích, như vậy mới dễ bắt được nhược điểm và sơ hở.

"Ngươi hiểu?"

Bùi Đạc xoa đầu hồ ly, khẽ cười hỏi.

Lâm Chức thấy có người ở đây nên không nói, chớp mắt nhìn hắn.

Bùi Thịnh nín cười, không ngờ đường huynh còn có lúc ấu trĩ như vậy, nói chuyện với cáo, cáo thì sao nghe hiểu được.

Có lẽ là vì thấy đường huynh thân thiết với một con cáo, Bùi Thịnh có cảm giác hôm nay hắn ôn hòa dễ gần hơn nhiều.

Sau đó hắn thấy thánh chỉ mà Bùi Đạc mô phỏng, cái môi đang nhếch lên cứng đờ, khiếp sợ nghiền ngẫm những ẩn ý trong đó, im re.

Nhìn đường huynh vẫn đang vuốt ve chú cáo nhỏ, Bùi Thịnh không còn cảm thấy hắn dễ gần nữa, vẫn sâu không lường được như mọi ngày.

Nếu đường huynh lớn hơn một hai chục tuổi, có khi sẽ bị người ta chửi sau lưng là con cáo già.

Thánh chỉ được mô phỏng xong lại không được ban xuống ngay mà gác trên bàn rất lâu, tới khi hoàng hôn ngả về Tây, cuộn giấy đó mới được tiểu thái giám mang tới Ngự Thư Phòng.

Kẻ đang chờ tin thì lòng nóng như lửa đốt, Hoàng Đế viết lại thủ lệnh với tâm tình phức tạp, dùng sức nhấn ngọc tỉ.

Ra khỏi Điện Cần Chính, thái giám phục vụ lập tức đi tới khom lưng báo Thục phi nương nương mời gã dùng bữa.

Trên mặt gã thoáng hiện vẻ chán ghét, tới chỗ Thục phi ăn tối, cố tình không ngủ lại mà về cung của Hoàng Hậu.


Nghe tâm phúc nói Thục phi tức giận đập vỡ bình hoa thì mới thấy thư thái hơn.

Cung Chiếu Nguyệt, Thục phi lạnh mắt nhìn đám cung tì cẩn thận từng li từng tí dọn mảnh vỡ bình hoa, nhìn móng tay sơn đỏ chót, giấu sự giễu cợt trong mắt.

Nàng nhớ tới lời của mẫu thân, cố nén sự đắc ý trong lòng để tránh bản thân cười ra tiếng.

Dựa theo bối phận, mặc dù nàng nhỏ hơn Bùi Đạc 2 tuổi, nhưng Bùi Đạc còn phải gọi nàng một tiếng biểu cô. Nhưng nàng nào dám, đừng nói nàng không dám nhắc tới, mẫu thân còn không dám lên mặt.

Mẫu thân của nàng là thứ muội* của ông nội Bùi Đạc, gả cho phụ thân làm quý thiếp**, dựa theo quỹ tích vốn có, nàng đáng lẽ sẽ được gả cho vương hầu thế gia làm thiếp, hoặc là gả tới nhà nào điều kiện thấp hơn chút làm chủ mẫu***.

*Thứ muội là kiểu em gái cùng cha khác mẹ, quý thiếp tùy thiết lập của từng truyện nhưng nhìn chung là vợ lẽ nhưng thân phận cao quý, có quyền lên tiếng quản gia đình, chỉ đứng sau vợ cả aka chính phòng. Chủ mẫu thì là người phụ nữ quản lý gia đình, có những nhà là mẹ chồng nắm quyền, sau đó mới là vợ cả của con trai trưởng.

Nhưng khi tiền triều mưa gió rung trời, phụ thân làm sai chút chuyện lại bị giáng chức, Ngũ hoàng tử cố tình làm vậy chỉ vì mẫu thân họ Bùi. Nàng vẫn nhớ những năm ấy khốn khổ vô cùng, phụ thân trách mẫu thân, chủ mẫu cũng đối xử tệ với mẫu thân, các thiếp thất khác đều được thể bỏ đá xuống giếng.

Cũng may Bùi Đạc là bên thắng, về sau không ai dám trái ý, đều gọi hắn một tiếng Bùi đại nhân, mẫu thân cũng nhờ thế có lại yêu thương. Chức quan của phụ thân ngày càng lớn, hậu viện cũng không ai dám thái độ với mẫu thân, khiến nàng còn mơ ước mình sẽ được gả cho thế gia quý tử làm chủ mẫu.

Rồi một ngày, Bùi Đạc đứng trước mặt nàng, hỏi nàng có muốn làm nữ nhân cao quý nhất thiên hạ ngoài Hoàng Hậu ra không.

Nàng đồng ý, trong cung có thêm một Chiêu Nghi, từng bước leo tới vị trí Thục phi.

Thục phi vẫn luôn ghi nhớ là ai giúp nàng có được tháng ngày này, nên luôn tuân theo mệnh lệnh của Bùi Đạc, diễn cho Hoàng Đế xem.

Thục phi đi vào phòng trong, đọc tờ giấy thị nữ mang tới, vừa suy tư vừa đốt nó.

Điện Ngọc Huyễn, Lâm Chức nhìn Bùi Đạc viết xong tờ giấy, bị hắn bế trở lại con đường bí mật kia.

Bùi Đạc thay trang phục, đổi sang đồ bình thường màu đen, bế Lâm Chức đi tới cửa nhỏ sau phủ.

"Chúng ta đi tìm Hàng Uyển Nhi ạ?"

Lâm Chức khá là chờ mong, đây là lần đầu y phải đối mặt với thế lực không phải người.

"Ừ, ngồi lên vai ta đi, ta làm phép che mắt cho ngươi."

Bùi Đạc nhìn hồ ly nhỏ đứng trên vai mình, đi vào trong bóng đêm.

Con đường khá vắng vẻ, nhưng bên sông lại là cảnh ca múa yên vui.

Ba tháng chết mười người, vẫn là cách mấy ngày mới chết, đối với kinh thành đông đúc tấp nập thì đúng là không đáng kể.

Huống hồ bên sông luôn tụ tập rất nhiều thuyền hoa, thỉnh thoảng lại có người chết đuối, thế nên mấy chuyện này chưa bao giờ quấy rầy đến hứng thú tìm vui hưởng lạc của người khác.


Bùi Đạc leo lên một con thuyền hoa nồng mùi son phấn, người đến người đi lại không ai để ý tới hắn, ngay cả hoa nương cũng không vẫy khăn.

Cảm giác kì lạ này hơi lạnh gáy. Bùi Đạc dạo bước giữa đám người, im lặng như một bóng ma.

Góc rẽ lầu ba của thuyền hoa có một cô gái xinh đẹp đang đứng, nàng mặc chiếc váy thêu hình núi sông, cúi chào Bùi Đạc.

Lâm Chức cũng xác định được đây là một con linh còn chưa hoàn toàn thành hình. Trên người nàng không có hơi thở của sự sống, mà cả thuyền hoa này không ai để ý tới Bùi Đạc, chỉ có mình nàng ta cười ngọt, nàng ta không lạ thì ai lạ.

"Công tử, thiếp thân chờ người đã lâu."

Mắt đẹp cong cong, từ người Hàng Uyển Nhi tỏa ra một mùi hương khiến người ta mê đắm.

Nhưng Bùi Đạc là thiên sư, Lâm Chức là hồ yêu, không ai cắn câu.

Lâm Chức tin là phép che mắt của Bùi Đạc quá hoàn hảo, vì con linh này hiển nhiên không phát hiện công tử trong miệng nàng ta có một con hồ ly ngồi trên vai, bởi vì chưa từng thấy nàng ta nhìn y.

Đại yêu gặp Chủ Tư của Trấn Yêu Tư còn không có thực lực chạy trốn, huống hồ là loại tinh quái chưa hoàn toàn thành hình như Hàng Uyển Nhi.

Bùi Đạc không định đàm luận thi từ ca phú với nàng ta, sau khi vào phòng cùng Hàng Uyển Nhi, giữa kẽ tay hắn xuất hiện vài chiếc lá, bay về phía nàng ta.

Lâm Chức thấy được giữa những chiếc lá đó đều có một đường vân màu đỏ tươi, Bùi Đạc dùng lá làm vật dẫn phù, khống chế Hàng Uyển Nhi.

Nữ nhân mỹ lệ thoáng cái bay nửa người, cuối cùng trở thành một khối linh khí bị Bùi Đạc nắm trong tay.

Quá trình này rất nhanh, nhanh đến độ Lâm Chức cũng không kịp phản ứng.

Y biết đêm nay Bùi Đạc cố ý dẫn mình theo, cố ý để mình thấy thực lực của hắn, để y biết sợ mà vâng lời.

Lâm Chức trả cho hắn vẻ khiếp sợ tiêu chuẩn, thậm chí cố tình hóp bụng lại, nỗ lực giảm bớt trọng lượng, cúi đầu không dám nhìn Bùi Đạc.

Bùi Đạc nhìn nhóc hồ ly cuối cùng cũng xuất hiện sự sợ hãi nên có của một con yêu với Trấn Yêu Sư, sờ đuôi của y.

Giờ mới biết sợ thì không khỏi quá muộn.

Kể cả là so với yêu vật thì con yêu hồ này cũng là kiểu lòng dạ rộng lớn, mà nói vậy cũng không đúng, lòng dạ nhóc con này không hề lớn, còn mất một nửa rồi*.

*Chơi chữ, từ gốc là 心大, tâm đại, tùy ngữ cảnh mà nó mang nghĩa vô tư, không biết sợ, to gan, lòng dạ rộng lớn... Nhưng dịch thô nó là tim to =))))))

"Tiểu hồ ly, ngươi muốn ăn nàng ta thế nào?"

Giây phút đó, hắn không giống Chủ Tư đại nhân uy nghiêm lẫm liệt của Trấn Yêu Tư, mà là một con ác quỷ đang dụ dỗ yêu vật ăn thịt người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận