Edit: Ry
Trong cung điện có phần âm u lạnh lẽo, chiếc bàn ở cách đó không xa thoang thoảng một mùi hương.
Tiểu thái giám khom lưng vững vàng bưng khay, mang tấu chương tới ngự thư phòng.
Bùi Đạc nhìn mặt bàn đã dọn sạch gần nửa, cầm chu phê*, tiếp tục xem tấu chương trong tay.
*Bút đỏ để phê
“Đường huynh, huynh xem này, đây là lần thứ ba họ thượng tấu trong tháng này rồi.”
Bùi Thịnh đang ngồi ngay ngắn bên cạnh đưa sổ gấp trong tay cho Bùi Đạc, sau đó không nói nữa, nín thở đợi Bùi Đạc mở miệng.
Cậu là cháu trai của dòng chính họ Bùi, phụ thân là tứ đệ của phụ thân Bùi Đạc, nên cậu phải gọi Bùi Đạc là đường huynh.
Năm nay thi Đình, cậu là Thám Hoa Hoàng Đế khâm điểm, nhập viện Hàn Lâm, sau được đường huynh coi trọng, được cho thăng chức để tham dự chính vụ.
Nhưng giờ cậu vẫn đang trong giai đoạn học tập, không thể trực tiếp nhúng tay vào việc triều chính.
Trước mắt thì đang thay đường huynh xem tấu chương để phân chia sơ lược cái này nặng cái nào nhẹ, sau đó lọc lại đống tấu chương đã được lọc, đưa mấy thứ không quan trọng tới cho Hoàng Đế.
Lần đầu tiên làm chuyện này, Bùi Thịnh hoảng loạn bất an vì mình đang khinh nhờn hoàng quyền.
Trưởng bối trong nhà cũng luôn căn dặn cậu phải chú ý cẩn thận, mẫu thân không ngừng khuyên cậu đừng qua lại quá thân thiết với đường huynh.
Nhưng Bùi Thịnh lại có ý tưởng của riêng mình,
Cậu biết hôm đó thi Đình Hoàng Đế vốn không để cậu đỗ ba vị trí đầu, dù cho cậu có học thức có tài năng, Hoàng Đế cũng cố ý làm lơ cậu.
Chỉ vì đường huynh cũng đang đứng đó nên tới cuối Hoàng Đế mới ngoài cười nhưng trong không cười khen ngợi vài câu.
Hoàng Đế đang mượn cậu để bày tỏ sự bất mãn với đường huynh.
Bùi Thịnh chưa từng oán giận, nhưng cậu biết rõ một bút không viết được hai chữ Bùi.
Nếu đường huynh đổ, nhà họ Bùi muốn bứt ra không liên quan là chuyện không thể.
Chuyện đã làm, tên đã rời cung thì không thể quay lại.
Dần dà tâm tình cậu cũng lắng lại khi giở những tấu chương này, không hoảng loạn, không bất an, nhìn sâu học xa hơn trước, nên lại càng thêm bội phục đường huynh.
Nếu không có chuyện năm đó, đường huynh là một đấng anh tài như vậy chắc chắn sẽ được đề tên bảng vàng sau đó lưu danh ngàn đời.
Tiếc rằng ngọc có tì vết, đã không còn ánh sáng năm xưa.
Lần cuối họ gặp nhau là hơn mười năm trước ở Trạch Xuyên, đường huynh 8 tuổi, cậu 3 tuổi, chạy theo đường huynh chơi đùa.
Từ biệt nhiều năm, giờ đã thành quang cảnh này.
Bùi Thịnh đè nén thổn thức trong lòng, vẻ mặt càng thêm trang nghiêm, đợi Bùi Đạc mở miệng.
“Kệ nó, vứt kia đi.”
Bùi Đạc chỉ liếc một cái rồi thôi.
Bùi Thịnh không hiểu ý hắn lắm, nhưng vẫn đặt sổ gấp xuống.
Đây là sổ gấp từ Tĩnh Châu, Tĩnh Châu ở Giang Nam, Châu Mục thượng tấu nói gần đây nạn trộm cướp hoành hành, xin triều đình phái binh trấn áp, hẳn là rất khẩn cấp.
Một tháng thượng tấu những ba lần, tại sao đường huynh lại làm như không thấy?
Bùi Đạc không giải thích cho cậu, tâm tư trôi dạt đến vấn đề ở Tĩnh Châu.
Châu Mục Tĩnh Châu cấu kết với đám cướp giật kia không phải ngày một ngày hai, thường xuyên liên thủ ức hiếp thương hộ, một mặt gia tăng thuế thương bóc lột, một mặt để toán cướp chờ đội chở hàng.
Thương nhân phải dâng lên 7 phần lợi thì mới đảm bảo hàng hóa được toàn vẹn.
Tháng trước, đống hàng hóa quý báu chúng cướp đoạt biến mất, hai nhóm người cắn lẫn nhau, cho rằng đối phương nuốt làm của riêng.
Châu Mục Tĩnh Châu muốn diệt trừ bầy cướp, cũng muốn rũ bỏ mọi chuyện, nên mới thượng tấu lên triều đình, sau đó vờ làm đồng minh báo với toán cướp, nhân đó đạt được mục đích của mình.
Kế sách của lão bị Bùi Đạc nắm thóp, vì đám hàng đó là do chính hắn giấu.
Loạn thêm chút đi, loạn nữa thì mới dễ ra tay.
Bùi Đạc nghĩ vậy, khí thế quanh người cũng lạnh hơn.
Bùi Thịnh cúi đầu không dám nhìn, mặc dù biểu hiện của đường huynh rất ôn hòa, nhưng Bùi Thịnh không cho rằng huynh ấy dễ nói chuyện như vậy.
Ngay cả khi tươi cười hiền hòa, đường huynh đã khiến người ta ớn lạnh, vậy khi hắn đanh mặt lại càng khiến lòng người hãi hùng.
Đang xem tấu chương, hắn bỗng nghe được đường huynh cười một tiếng, không phải giễu cợt, mà là thấy chuyện vui.
Cậu tò mò ngó sang, thấy trên bàn đường huynh chẳng biết từ lúc nào có thêm một tờ giấy.
Do ngồi ngay cạnh nên Bùi Thịnh thấy được nội dung trên đó.
Tỉnh lúc giờ Tỵ một khắc, rượt đuổi trong sân, thấy nô thì giật mình, ăn nhiều, thích canh thịt gà, uống hết nửa bát nước.
Bùi Thịnh ngạc nhiên hỏi: “Đường huynh nuôi thú cưng?”
Nuôi thú cưng chẳng có gì để ngạc nhiên, nhưng Bùi Thịnh biết đám chó mèo kia gặp đường huynh sẽ tự động đi đường vòng.
Kể cả con mèo mắt hai màu mà Thục phi nuôi, nổi tiếng thích cào người, cả con chó dữ của trưởng công chúa, thấy đường huynh đều tự động tắt tiếng.
Bùi Thịnh rất khó tưởng tượng còn có động vật không sợ đường huynh.
“Một con cáo con.”
Bùi Đạc cất tờ giấy, ngủ ba ngày, xem ra nhóc con này đã tỉnh ngủ.
Chỉ nhìn chữ hắn cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ hồ ly nhỏ chạy quanh sân, sau đó nhìn thấy thị nữ thì giật bắn mình, vừa phù hợp, vừa không có tiền đồ, vừa đáng yêu.
Nghĩ vậy, Bùi Đạc bỗng nhớ thương cảm giác mềm mại của bộ lông bóng mượt kia, quyết định chiều về xem một cái.
Bùi Thịnh gật gù, cậu cảm giác tâm trạng của đường huynh tốt hơn rất nhiều, sự áp lực như ngàn cân kia bỗng nhẹ hơn đôi chút, để cậu thoáng nhẹ nhõm thở ra.
Mặt trời dần ngả về Tây, nắng rực bị bóng đêm thay thế.
Lâm Chức ăn tối xong nằm trên bàn đá lim dim.
Chán quá đi mất.
Vết thương trên người y vẫn chưa lành hẳn, không thể tùy tiện tu luyện, linh khí của phật liên đã bị y hấp thụ gần hết, giờ không nở được hoa.
Lâm Chức lại không thể rời khỏi nơi này, mới đến nên cũng không tiện đưa ra yêu cầu, chỉ có thể ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ngắm trời ngắm mây.
Tiếng của 01 khiến y đang buồn ngủ cũng phải mở mắt, nhổm dậy.
[Kí chủ, tọa độ của đối tượng nhiệm vụ đang di chuyển, hắn đang tới gần đây!]
Chỉ chốc lát sau, thị nữ con rối đi từ trong góc ra, làm động tác mời với Lâm Chức, đồng thời đôi mắt quan sát cơ thể y, dường như đang tìm xem chỗ nào tốt nhất để túm.
Đương nhiên Lâm Chức sẽ không đợi nàng bế, nhảy xuống khỏi bàn đá chạy tới phòng ngủ, động tác rất nhanh, vụt qua như một vệt sáng màu tím.
Đêm hè vẫn còn hơi nóng, nhưng phòng của Bùi Đạc lại mát lạnh.
Thị nữ thấy Lâm Chức vào thì đóng cửa, lẳng lặng đứng một góc.
Xuyên qua bình phong, Lâm Chức nhìn thấy Bùi Đạc ngồi trên giường.
Hắn mặc áo quan màu đen thêu hoa văn chìm, dáng người dong dỏng.
Lâm Chức tiến vào đúng lúc hắn đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động lập tức mở mắt.
“Tiểu hồ ly, qua đây.”
Lâm Chức không qua, thậm chí còn lùi lại hai bước, hai tai cảnh giác dựng thẳng, tròng mắt màu tím viết đầy đề phòng.
Nét mặt Bùi Đạc không thay đổi, lẳng lặng nhìn y, chỉ là ánh mắt ngày càng lạnh.
Phía sau hắn, sương mù đại diện cho cảm xúc đen sì đậm đặc.
“Tôi không ngốc, tình trạng của ngài lúc này rất bất thường, lỡ tôi qua đó ngài bóp chết tôi thì sao?”
Hồ ly nhỏ lông tím rất hùng hồn nói, lông trên người cũng hơi dựng lên.
Lâm Chức luôn nhớ kĩ thiết lập mình đặt ra, bộc trực không có nghĩa là ngu ngốc.
Y mới làm giao dịch với nhân vật nguy hiểm, mặc dù trở thành thú cưng của đối phương, nhưng bị người khác hãm hại xong còn không hề đề phòng chạy tới một bên khác thì thật sự là quá vô tri.
Người đều có ham muốn thuần phục, mới bắt đầu đã ngoan ngoãn phục tùng như con rối thì đâu còn gì thú vị.
Bùi Đạc không thích người khác chơi mưu mô với hắn, nhưng không có nghĩa là hắn thích người luôn thuận theo không có chính kiến của riêng mình.
Ý lạnh trong mắt Bùi Đạc vì câu này của hồ ly mà tan biết, hắn đỡ trán, nhắm mắt cười một tiếng.
Thật sự không biết nên nói là hồ ly thông minh hay ngốc nữa, có thể là ở trong núi bay nhảy đã quen, nói chuyện không biết lòng vòng, càng không biết cẩn thận lấy lòng người khác.
Cơn đau như muốn đâm thủng hộp sọ khiến nhịp thở của Bùi Đạc hơi loạn, ngón tay hắn gập lại thành đấm, nghiêng người tựa vào thành giường, chịu đựng đau đớn.
Hôm nay chỉ e sẽ phải gian nan hơn, đêm nay là trăng tròn, dù là linh khí hay yêu khí quỷ khí đều mạnh mẽ hơn nhiều.
Hai canh giờ nữa hắn sẽ phải xuất hiện trong cung, để tránh cho bị phát hiện cứ mỗi dịp trăng tròn hắn sẽ trốn đi một mình, không thể để người khác nắm được quy luật.
Tuyển tú đầu tháng sau sẽ bắt đầu, tính thời gian thì chắc các nơi đã bắt đầu đưa tú nữ tới.
Hoàng Đế bằng mặt không bằng lòng và mấy vị vương gia đã hợp tác tạo áp lực, bắt nhà họ Bùi dâng hậu phi, mà cả gia tộc chỉ có đứa cháu gái cùng họ mới 14 của hắn là phù hợp.
Cháu gái tính tình ngang ngạnh, không muốn vội lấy chồng khiến gia tộc thêm chuyện cho người ta nắm thóp, bằng lòng tới kinh thành cống hiến, nhưng ổ ăn thịt người này sẽ mài mòn con bé.
Bùi Đạc suy xét đủ thứ đến mức ngẩn người, nhưng đầu càng ngày càng đau.
Đột nhiên tiếng của lũ ma quỷ tạp nham trong đầu trở nên bé hơn, ngay cả tình trạng nhức đầu cũng có phần giảm bớt.
Bùi Đạc mở mắt ra, hồ ly nhỏ đã ngồi xổm trước mặt hắn từ lúc nào không biết, đang nhắm mắt, hình như là để tập trung thi pháp.
Cái đuôi cáo bông xù rủ xuống, chóp đuôi nằm ngay bên cạnh tay hắn.
Bùi Đạc chống đầu, nhìn phần lông nhạt màu giữa ấn đường hồ ly, tay vô thức cầm cái đuôi nắn bóp.
Khiến hồ ly nhỏ giật mình, nó cứng đờ nhìn hắn, chớp mắt sau đã khôi phục như bình thường.
Bùi Đạc nghĩ đến tờ giấy báo cáo con rối giao cho mình, không khỏi cong môi.
Bởi vì thuật pháp bị gián đoạn, đau đớn kịch liệt lại ùa tới, nụ cười trên môi hắn lại không mảy may thay đổi.
“Sao giờ lại dám tới, không sợ ta bóp chết ngươi nữa à?”
Hắn vuốt ve đuôi cái, sờ từ gốc đến chóp, vân vê phần lông sậm màu, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc, cuốn lấy những sợi lông.
Sương mù màu đen đại diện cho cảm xúc của hắn tan bớt một chút, màu cũng nhạt hơn, thành trạng thái xám đen hỗn hợp.
“Đây là giao dịch của chúng ta.”
Lâm Chức nghiêm trang trả lời, cái đuôi vô thức rút ra.
Bùi Đạc lại mò tới tóm phần gốc đuôi y, làm y thấy tê tê ngứa ngứa.
Mặc dù cường độ của loại thuật pháp này căn cứ vào độ lớn mạnh của tinh thần lực, nhưng Lâm Chức không định giảm quá nhiều cảm giác đau cho Bùi Đạc.
Tuy là làm vậy sẽ khiến Bùi Đạc chú ý, nhưng sẽ quá gây chú ý.
Giờ y chỉ là một con yêu hồ bị thương nặng còn chưa khỏi hẳn, chẳng mạnh hơn cáo bình thường là mấy, nếu làm ra được loại hiệu quả này, liệu Bùi Đạc có để y khôi phục nhanh hơn không là chuyện khác.
Không nên thể hiện khả năng không phù hợp với bản thân, để người ta tìm được giới hạn thì mình rất dễ bị động.
Triệu chứng nhức đầu giảm bớt đôi chút, Bùi Đạc biết là hồ ly nhỏ lại đang thi pháp.
Hắn không ngờ thứ này lại có tác dụng, vừa vuốt ve Lâm Chức cảm nhận xúc cảm ấm áp mềm mại, vừa nhìn hồ ly được vuốt ve dần thả lỏng.
Hắn tinh mắt phát hiện phần lông ở bụng hồ ly không hẳn là màu tím, có đường vân nhạt màu đỏ, không khỏi tò mò lật ngược nó lại, quan sát đường vân kia.
Đồng thời hắn phát hiện bụng của hồ ly mềm hơn, sờ thích hơn phần lưng nhiều.
Bùi Đạc suy tư: “Hóa ra ngươi là con đực.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...