Edit: Ry
Lâm Chức hiểu được hàm ý trong lời Bùi Đạc, thầm nở nụ cười, đồng loại đương nhiên là khó chơi, nhưng vừa hay cũng là kiểu người y hiểu rõ nhất.
Trải nghiệm cuộc sống tưởng như khác biệt lại tương tự của họ, Bùi Đạc từ một thái giám nhỏ bị khống chế có thể đi dược tới ngày hôm nay, tất nhiên không phải từ đầu hắn đã độc ác như vậy.
Đứng trước những vị chủ nhân, đứng trước kẻ hắn muốn vặn ngã, đương nhiên hắn cũng từng cúi đầu, sau đó leo lên từng bước.
Cấp trên luôn thích những người biết nhìn sắc mặt, biết nghe lời.
Đây chính là lí do tại sao Lâm Chức hay cười, thậm chí kể cả khi y đã có địa vị tương đối cao cũng vẫn không cởi xuống gương mặt vô hại đó.
Nó giúp y lọc ra một nhóm người.
Nếu những kẻ đó thật sự cho rằng y vô hại như khuôn mặt mình thì họ không bao giờ có thể trở thành đối tượng hợp tác, mà sẽ trở thành con mồi của y.
Khi nhận xét về một người luôn là “bình dị gần gũi” thì đã có thể chứng tỏ vài vấn đề.
Tuy là trong lòng tủm tỉm như vậy, bề ngoài Lâm Chức vẫn điều chỉnh khuôn mặt hồ ly làm vẻ do dự không chắc chắn, rất nhân tính hóa.
“Nhưng mà bọn họ đều nói ngài là đại nhân vật, quyền thế to nhất, lợi hại nhất.”
Bùi Đạc từ chối cho ý kiến, nắm lấy tai hồ ly, không nhẹ không nặng nắn bóp.
Động vật lông xù kiểu này khác với hoa chim cá, sờ rất êm, bộ lông màu tím của nó cũng khiến người ta yêu thích.
Thấy Bùi Đạc không nói gì, hồ ly nhỏ có vẻ thất vọng lầm bầm: “Hóa ra ngài không lợi hại tới vậy sao?”
Ngay khi tiến vào phủ, Lâm Chức đã quyết định xong mình cần dùng tính cách gì để xuất hiện trước mặt hắn, sau khi tiếp xúc với Bùi Đạc, y càng chắc chắn với ý nghĩ này.
Người lắm mưu mô thích cong cong quấn quấn, tất nhiên sẽ muốn người xung quanh mình luôn an phận, tối thiểu là không có âm mưu tính toán gì với hắn.
Từ việc ngay cả tì nữ Bùi Đạc cũng dùng con rối là có thể thấy hắn ghét người khác chơi mưu kế trước mặt hắn, nên Lâm Chức dứt khoát chơi bài thẳng thắn, ném bóng trực diện.
Nguyên chủ vốn là một bé hồ ly đơn thuần, nếu không thì đã không bị lừa.
Lâm Chức không định tạo hình tượng đơn thuần thơ ngây, vì kiểu đó chỉ cần sơ ý là sẽ rất ngu, Bùi Đạc không thích bị người ta tính kế, nhưng không có nghĩa là hắn thích người ngu ngốc.
Mà hạn chế của việc đơn thuần là nếu y muốn phát huy thứ gì đó thì rất dễ làm sụp đổ hình tượng, làm bẩn ấn tượng.
Nghe thấy yêu hồ tra hỏi, Bùi Đạc nắm cái tai nhòn nhọn của nó, ra vẻ trầm ngâm một hồi mới nói: “Cũng không hẳn.”
Mắt hồ ly nhỏ sáng lên, không khỏi ngồi ngay ngắn, cái đuôi bông xù nhẹ nhàng đung đưa.
“Tôi muốn làm giao dịch với ngài.”
Bùi Đạc không giễu cợt Lâm Chức mơ mộng hão huyền, cũng không nói y không có tư cách, mà là làm vẻ có hứng thú, biểu thị mình đang nghe.
Quá nhiều người, hoặc không phải người, đã đứng trước mặt hắn nói lời tương tự, hắn luôn rất thoải mái lắng nghe một chút, rồi ước lượng giá trị của họ.
Nhưng sẽ luôn có kẻ coi hành vi này như biểu tượng hắn đồng ý, sau đó lại thất vọng, khiến trò đùa này cũng trở nên vô vị.
“Tôi hi vọng ngài có thể lấy lại đồ của tôi từ tay thành chủ Ô Thành.”
Lâm Chức không che giấu, dăm ba câu nói hết đầu đuôi cho Bùi Đạc, đương nhiên vẫn không tiết lộ thân thế của mình.
Nhưng dù y không nói mình bị Hồ tộc vứt bỏ thì với sự thông minh của Bùi Đạc, hắn cũng có thể đoán được y bị tách khỏi tộc, chí ít hiện tại không có liên hệ với Hồ tộc.
Nếu không y hoàn toàn có thể để Hồ tộc báo thù cho mình, tại sao lại phải làm giao dịch với một nhân loại xa lạ như hắn.
Chỉ khi nghe được “Ô Thành”, trong mắt Bùi Đạc mới có chút gợn sóng, còn đâu vẫn luôn là dáng vẻ lắng nghe rất tốt đẹp.
Hắn khẽ gật biểu thị đã hiểu, nhìn hồ ly nhỏ kể chuyện một hồi bị cuốn theo trở nên bức xúc, vẻ mặt hắn có chút thương hại, như thể đang tội nghiệp y gặp phải những chuyện này.
Giữ nguyên khuôn mặt đó, hắn nói: “Để giao dịch, ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Tôi bằng lòng kí khế ước với ngài, nghe lệnh ngài, khi cần thiết sẽ mất mạng vì ngài.”
Lâm Chức nói hết những thuật pháp mình am hiểu, đặt “an thần” ở giữa, lúc nói còn cố tình ra vẻ chột dạ vì biết loại năng lực này không có tính công kích.
Vẻ mặt Bùi Đạc không thay đổi, dường như không quan tâm việc y có loại năng lực đó.
Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Lâm Chức, nếu Bùi Đạc dễ dàng bại lộ hứng thú của bản thân như vậy, bại lộ mình thật sự cần gì, vậy hắn đã không đi được tới vị trí này.
Bùi Đạc chống cằm nhìn hồ ly nhỏ trước mắt, hỏi y: “Hai người ban nãy, ngươi có biết họ là ai không?”
Cái đuôi của hồ ly nhỏ hơi xìu xuống: “Bắt yêu sư.”
“Thế đã từng nghe về Trấn Yêu Tư chưa?”
Cái đuôi của hồ ly nhỏ hoàn toàn rủ xuống, ủ rũ cúi đầu: “Biết ạ.”
Nguyên chủ cũng biết Trấn Yêu Tư, là Vân Lục nói cho nó biết.
Trong lòng yêu quỷ, Trấn Yêu Tư là thiên địch của họ, còn đáng sợ hơn đạo sĩ và hòa thượng, bởi vì bọn họ không ở trong rừng núi, mà ở trong thành trấn, nhiệm vụ là giữ gìn trật tự, phòng ngừa yêu quỷ làm loạn hoành hành.
Người của Trấn Yêu Tư có thể là bộ khoái của nha môn, có thể là chủ tiệm sách, có thể là tiên sinh kể chuyện trong quán rượu, có đôi khi cũng sẽ phô trương đeo lệnh bài đi tuần đêm.
Hễ là yêu quỷ linh vật gặp phải họ, không bị tiêu diệt thì cũng bị trấn áp, kể cả khi chưa làm gì cũng sẽ bị bắt đi đăng kí danh sách.
Nguyên chủ bị Trấn Yêu Tư trong lời kể của Vân Lục hù dọa, nên mặc dù biết Lệnh Sát Hồ đã được hủy bỏ thì vẫn khó nén sợ hãi, nên mới theo gã tới Ô Thành.
“Vậy tại sao ngươi cho rằng ta sẽ làm giao dịch với ngươi?”
“Một con tiểu yêu ngay cả yêu khí cũng mỏng manh như vậy thì có thể làm được gì, tại sao ta phải vì ngươi, mạo hiểm khơi mào tranh chấp?”
Bùi Đạc than thở, dường như đang tiếc thương cho Lâm Chức.
Hắn ung dung muốn nhìn xem con yêu hồ này bị chèn ép như vậy liệu còn cho ra được vật gì giá trị không.
Nghĩ đến Ô Thành, Bùi Đạc thầm cười khẩy.
Bắt đầu từ trăm năm trước, Ô Thành trong mắt quân chủ Đại Việt chắc chắn là cái gai trong thịt, là biểu tượng của sỉ nhục.
Trong biên giới Đại Việt mà lại bị người ta bắt chẹt, một cái nước trong nước, thật quá nực cười.
Hồi còn bé, khi phụ thân chưa trở thành người tài trong mắt Tiên Hoàng, ông ấy luôn ôm hắn cùng đọc sách và xem bản đồ, nói sớm muộn ông ấy cũng sẽ lấy lại nơi này về cho Đại Việt, rạng danh sử sách.
Khi đó phụ thân hăng hái, nhưng lý tưởng còn chưa thực hiện được, tính mạng đã chôn vùi trong tà hỏa của yêu vật.
Yêu vật, Bùi Đạc thầm nhủ trong lòng, vẻ mặt nhìn tiểu yêu trước mắt vẫn bình thản như thường.
Có điều nằm ngoài dự đoán của hắn là, hồ ly nhỏ đang có biểu cảm rất giống người này, tự hỏi một hồi lại lộ vẻ cam chịu.
“Ngài nói đúng, tôi thật sự không có tư cách giao dịch với ngài.
Tôi chỉ muốn thử một lần, đó là tất cả những gì tôi có.
Huống hồ ngài là chủ của Trấn Yêu Tư, không tiêu diệt tôi khi biết tôi là yêu đã là tốt lắm rồi.”
Trên mặt hồ ly nhỏ là vẻ đắng chát tự giễu, ngay cả đôi mắt như thạch anh tím cũng trở nên ảm đạm.
Y ủ rũ cúi đầu: “Chỉ mong lúc lấy lông tôi làm áo thì ngài có thể để tôi chết nhẹ nhàng một chút.”
Lần này Lâm Chức thật sự không có át chủ bài, nhưng yếu ớt cũng là một lợi thế.
Dù sao y cũng chẳng tạo được uy hiếp gì, huống hồ còn có thuật pháp 'an thần', Lâm Chức tin là Bùi Đạc sẽ giữ mình lại.
Nếu không phải y có năng lực giúp ích cho chứng bệnh của Bùi Đạc, Lâm Chức đảm bảo hắn sẽ giết mình ngay.
Đây mới là giao dịch thật sự y muốn làm, chỉ là dùng thủ đoạn kín đáo đến mức ngay cả đối tượng giao dịch cũng không biết để tiến hành.
Nếu không thể ngồi im đợi con mồi ra trận để cắn nuốt, vậy dứt khoát chọn kí sinh, yếu đuối phụ thuộc vào hắn, rồi từng bước đạt được mục đích.
Để phù hợp với hình tượng, y không hề che giấu việc mình không nắm chắc, càng không cần cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Hiển nhiên Bùi Đạc không biết cái gì gọi là “đếch làm nữa*”, thấy hồ ly nhỏ uể oải thì bật cười.
*Gốc là 摆烂, bãi lạn, vốn là từ mạng Trung Quốc, ý là buông xuôi mặc kệ mọi chuyện để nó phát triển theo chiều hướng xấu, kiểu kệ bà mọi thứ ông đây méo quan tâm nữa.
“Cứ vậy bỏ cuộc à, không muốn lấy đồ của mình về?”
“Có, nhưng giờ tôi không có khả năng, một mình cũng không lấy lại được, mà mạng còn trong tay ngài, tôi thật sự không nghĩ ra cách nào khác.”
Lâm Chức càng nói, cái tai càng tiu nghỉu rũ xuống.
Bùi Đạc nhìn cái đuôi rũ xuống quét tới quét lui trên mặt bàn, không nhịn được giơ tay đè lại.
“Ta có thể chấp nhận giao dịch với ngươi, tuy là ngươi không có tác dụng gì, nhưng ít nhiều cũng trông đáng yêu, nuôi cũng thú vị.”
Đôi mắt Lâm Chức sáng lên, cực kì mừng rỡ, trong lòng lại thầm oán đúng là cáo già.
Thú vị có lẽ chỉ chiếm 2 phần, 4 phần còn lại là vì năng lực của y, 4 phần cuối là vì Ô Thành thì có.
“Từ nay về sau ngươi sẽ là yêu sủng của ta, ngươi có tên không?”
“Có, tôi là Lâm Chức.”
Bùi Đạc không có ý định đổi tên cho Lâm Chức, bàn tay xoa đầu hồ ly tím: “Có hai điều ngươi phải nhớ kĩ, một không được tự ý hành động, hai không được phản chủ.”
Hắn bình thản nói ra cấm kỵ của mình, giọng điệu nhẹ nhàng là thế, lại có sự nặng nề không giận tự có uy.
Như thể chỉ cần hồ ly phạm phải một trong hai điều này, bàn tay đang dịu dàng vuốt ve sẽ lập tức bóp nát xương sọ y.
Lâm Chức gật đầu, mặt hồ ly rất nghiêm túc, ba ngón chỉ thiên, biểu thị mình đang thề.
Nhìn cái chân nhỏ của hồ ly miễn cưỡng duy trì tư thế giơ ba ngón, Bùi Đạc cong môi, cười rất nhẹ.
Đúng là một vật nhỏ khiến người ta yêu thích.
Bùi Đạc ôm y vào lòng, cẩn thận chải vuốt bộ lông.
“Ngươi bị lấy đi thứ gì?”
Ban nãy Lâm Chức chỉ nói là bị lấy mất thứ rất quan trọng, không cho hắn biết là thứ gì.
“Trái tim, nửa trái tim của tôi.”
Ban đầu Lâm Chức còn không quen góc nhìn này, bị Bùi Đạc vuốt cũng cứng người, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại, thoải mái cong người nằm trong tay hắn.
Trên người hắn có thứ mùi thơm mát, như là mùi trà mới được nấu.
Tay Bùi Đạc đè ở ngực hồ ly nhỏ, hơi nheo mắt.
Hóa ra yêu khí mỏng manh hắn cảm nhận được đến từ nơi này, cùng với nhịp tim khi có khi không.
Ý cười trên mặt hắn bỗng trở nên rõ rệt.
Ô Diên cần một trái tim hồ ly, dù là làm thuốc hay là để đổi tim thì giờ cũng chỉ có một nửa, hiệu quả chắc chắn giảm rất nhiều.
Thành chủ Ô Thành có tật, không giậu đổ bìm leo thì há chẳng phải thật đáng tiếc sao.
“Ta sẽ giúp ngươi lấy về.”
Ngón tay Bùi Đạc vùi trong da lông ấm áp, cúi đầu nhìn hồ ly nhỏ, hứa hẹn với nó.
Tay Bùi Đạc rất lạnh, rõ ràng đang giữa hè mà cơ thể hắn có nhiệt độ như người chết.
Cũng may Lâm Chức lông dày, không có yêu lực còn sợ nóng, nhiệt độ cơ thể Bùi Đạc như vậy là vừa đẹp.
Thấy Bùi Đạc nói thế, y qua loa cảm động.
Bùi Đạc cảm giác được cái đuôi nhỏ của hồ ly vòng lấy cổ tay mình, nhẹ nhàng cọ xát.
Hắn đang chờ nhóc con này cảm động nói ra vài câu như sẽ tận trung với hắn, lại phát hiện hồ ly đã ngủ ngon lành rồi.
“Đúng là không tim không phổi.”
Nếu là người khác thì có mấy cái mạng cho y chết?
Đã mất nửa trái tim mà còn có thể ngủ ngon như vậy trong tay Trấn Yêu Sư, quả thật khiến Bùi Đạc khó hiểu.
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Đạc: Em còn bé vậy sao ngủ được!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...