Phi Điển Hình Cứu Rỗi


Edit: Ry
Tống Gia Trúc có thể mở miệng nói chuyện, Lâm Chức lại không nghe được nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
Kết hợp với thế giới trước, y đoán là Tống Gia Trúc vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nên hôm đó lại dẫn cậu tới bệnh viện khám.
Kết quả khám không có gì đáng ngại, chỉ là Tống Gia Trúc chưa thể nói quá nhiều.
Thời gian dài im lặng đã khiến Tống Gia Trúc quen với việc không nói chuyện, nhưng ở bên Lâm Chức, cậu luôn không nhịn được phải mở miệng vài câu.

Có điều vẫn hơi trúc trắc và lắp bắp, nên Tống Gia Trúc thường chỉ nói câu ngắn.
“Vậy tớ về trước đây, mai gặp.”
Dưới nhà Lâm Chức, Tống Gia Trúc chào tạm biệt y.

Nghỉ đông bao gồm ngày nghỉ Tết dương lịch quan trọng nhất trong năm, mặc dù ba mẹ Lâm Chức không về, nhưng người anh học đại học của y trở lại.
Có quỷ trong lòng, Tống Gia Trúc ngại không dám vào nhà Lâm Chức, lo lắng lỡ về sau người nhà Lâm Chức biết chuyện họ hẹn hò, có ấn tượng xấu với hành vi của cậu bây giờ thì sao, nên chỉ dám đưa người ta tới dưới lầu.
Lâm Chức gật đầu, nhìn Tống Gia Trúc đi xa.
Sáng nay trời đổ tuyết, đọng đầy bên bụi cỏ ven đường.

Có đứa nhỏ để lại dấu chân, dẫm tan tuyết trên rìa, chỉ có phần góc trong mới sạch sẽ hơn chút.
Tuy tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió vẫn lớn, thổi bay vạt áo và tóc Tống Gia Trúc.
Lâm Chức gọi cậu, khi đối phương quay đầu, y bước nhanh tới, sửa sang cho cậu khăn quàng chưa quấn chặt rồi mới lại vẫy tay đuổi người.
Đất trời trắng xóa, khăn quàng cổ màu đen và mái tóc như mực của thiếu niên khiến khuôn mặt như bức tranh thủy mặc càng thêm trưởng thành.
Tống Gia Trúc cong mắt, tựa băng tan ngày xuân, chảy xuống một dòng suối nhỏ.
Xung quanh có người qua lại, còn đang ở dưới lầu nhà Lâm Chức, Tống Gia Trúc chỉ dám nương động tác giúp Lâm Chức chỉnh khăn, nhẹ nhàng móc lấy ngón út của y.
“Về nhà đi, gió mạnh.”
Mặc dù không trải qua thời kì vỡ giọng, nhưng giọng Tống Gia Trúc lại không trong, có thể là do lâu rồi mới nói chuyện, giọng cậu luôn có sự khan, thành ra khá tương phản với khuôn mặt, khiến người nghe không khỏi mỉm cười.
“Được rồi, về nhà nhớ nhắn tin cho tớ.”

Lâm Chức gật đầu, nhìn Tống Gia Trúc rời đi, lần này không gọi lại nữa.
Cho tới khi không thấy người, Lâm Chức mới thu hồi ánh mắt.

Không phải là y lưu luyến không rời, chỉ là đang nghĩ tại sao Tống Gia Trúc vẫn chưa chịu thả mình đi.
Hiển nhiên 01 cũng có phần sốt ruột: [Theo lý mà nói thì phải thành công rồi, nhưng tôi vẫn không nhận được nhắc nhở.]
[Kí chủ, vừa rồi tôi đã kiểm tra lần thứ 8, chương trình không có lỗi gì hết.]
01 sốt ruột, Lâm Chức ở trong tình huống này lại càng bình tĩnh.
Lâm Chức: [Nếu chương trình của cậu không có lỗi thì chứng tỏ là nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành.]
01 lầm bầm: [Nhưng mà đối tượng nhiệm vụ đã khôi phục rồi mà.]
Hít sâu một hơi, nó nói tiếp: [Để tôi rà quét lại tất cả một lần nữa.]
Lâm Chức: [Không cần, tôi đang nghĩ tới một trường hợp, bây giờ chúng ta chỉ cần đợi thôi.]
01 đã tự rà quét 8 lần, Lâm Chức không cảm thấy để nó tiếp tục kiểm tra sẽ tìm được gì mới.
Lâm Chức: [Cậu vẫn nhớ mục đích của chuỗi nhiệm vụ cứu rỗi này là gì chứ?]
01 sẽ không quên, đây là sứ mệnh nó luôn khắc ghi.
[Để mục tiêu nhiệm vụ cảm nhận được ấm áp yêu thương, cùng với thế giới tràn ngập hi vọng, để hắn biết tương lai luôn rạng ngời!]
Lâm Chức thầm gật gù, ấm áp và yêu thương y tin là Tống Gia Trúc đã cảm nhận được.

Vì họ cùng lên kế hoạch cho tương lai, nên Tống Gia Trúc cũng có kì vọng nhất định vào nó, có rạng ngời hay không thì vẫn còn là một dấu chấm hỏi.
Bởi vì bây giờ bọn họ còn chưa tốt nghiệp, tương lai vẫn là một ẩn số, tuy là có thể dự đoán đại khái, nhưng với Tống Gia Trúc thì dự đoán chỉ là dự đoán, cậu muốn tận mắt thấy đáp án.
Thật là một cậu nhóc cố chấp, Lâm Chức thở dài.
Nhưng đúng như y dự liệu, ròng rã nửa năm sau đó, 01 vẫn không nhận được nhắc nhở [nhiệm vụ thành công].
Lâm Chức tiếp tục cuộc sống của học sinh cấp 3 bình thường, thỉnh thoảng cùng Tống Gia Trúc tới tiệm sách, buổi tối lại gọi video với cậu.
Tống Gia Trúc không giấu việc mình có thể nói chuyện, lần đầu cậu mở miệng khiến tất cả ngỡ ngàng.

Biết Tống Gia Trúc đã khôi phục, các bạn học và thầy cô đều rất mừng cho cậu.

Có điều Tống Gia Trúc vẫn giữ điệu bộ người sống chớ gần, vẫn chỉ thân thiết với mình Lâm Chức, mọi người cũng quen rồi.
Nửa năm thoáng cái đã qua, áp phích đếm ngược trên tường không ngừng đổi mới, cho tới khi sắp kết thúc, nhóm học sinh vẫn còn có cảm giác không chân thực.
Thầy cô không keo kiệt lời chúc phúc cho các em, hàng ngày đều gây áp lực, đến giờ lại khuyên lũ nhỏ thả lỏng.
Lưu Cao ngồi ở hàng thứ 3, nhìn phòng học quen thuộc cùng bạn bè, đột nhiên thấy hoảng hốt.
Ánh mắt cậu ta rơi trên người Lâm Chức ở hàng thứ nhất, dừng một hồi lại nhanh chóng quay đi.
Khi mới bắt đầu học kì 2, cậu ta rất mình vì mình lại chung lớp với Lâm Chức, còn có đám Hà Vũ Tình.

Căn cứ vào xếp hạng thành tích thi cuối kì 1, cậu ta ngồi sau lưng Lâm Chức.
Thật ra không nói chuyện được nhiều cũng không sao, với Lưu Cao, âm thầm ngắm Lâm Chức cũng như lẳng lặng ngắm một gốc cây xấu hổ, vốn không nên quấy rầy nhiều.
Nhưng có một hôm tới lớp, cậu ta rõ ràng thấy được động tác của Tống Gia Trúc.
Giáo viên đang giảng bài Vật Lý trên bảng, Lưu Cao thấy tay phải Tống Gia Trúc không hề cầm bút ghi bài.

Cậu ngẩng đầu nhìn thầy giáo, nhưng tay đang nắm tay trái của Lâm Chức.
Đó không chỉ là nắm tay đơn thuần, Lưu Cao thấy được, Tống Gia Trúc đang nghịch ngón tay Lâm Chức.
Rõ ràng chỉ là ngón tay tiếp xúc, lại mập mờ tới độ làm cậu ta kinh sợ, quan trọng nhất là Lâm Chức còn không từ chối.
Sau đó Tống Gia Trúc cầm tay Lâm Chức, nắm trong tay, để ngón tay Lâm Chức đan vào kẽ tay mình, mười ngón đan xen.
Khi Lưu Cao còn đang sốc chưa kịp tỉnh, Tống Gia Trúc lại hơi quay đầu, liếc cậu ta một cái.
Động tác gần như là công khai biểu thị chủ quyền, nhưng cũng toát lên sự hời hợt hững hờ, chính vì thế lại càng khiến Lưu Cao chật vật.
Ánh mắt ấy như gai nhọn khiến Lưu Cao ngồi không yên, cả tiết Vật Lý không nghe giảng tử tế được, đợi thi tháng xong, cậu ta vội vàng chọn chỗ khác.

Không dám nhìn Lâm Chức nữa, cũng không còn vẽ tranh.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, các bạn học khích lệ nhau, Lưu Cao tới trước mặt Lâm Chức, lí nhí nói với y “cố lên“.
Dù là thi đại học, hay là chuyện gì khác.

Lâm Chức nhìn cậu ta, nói một tiếng cảm ơn, đồng thời chúc cậu ta tiền đồ như gấm.
Ngày thi đại học, Lâm Chức ngồi trên xe buýt của trường tới địa điểm thi.
Tống Gia Trúc ngồi cạnh y, kiểm tra giúp y đủ loại dụng cụ học tập.
Tống Gia Trúc không cần thi, trước đó cậu đã nhận giấy tuyển thẳng.
“Đừng căng thẳng, gặp bài nào khó quá thì cứ làm như lúc bọn mình làm bài tập.”
Tống Gia Trúc cầm tay y, Lâm Chức khẽ gật đầu.
Y không căng thẳng, thậm chí còn có cảm giác khó có thể miêu tả, kiểu như cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.
Tống Gia Trúc lại không phát hiện, đưa mắt nhìn Lâm Chức vào trường thi.
Từng bài thi kết thúc, thi xong môn cuối cùng, Tống Gia Trúc mới hỏi y phát huy thế nào.
Lâm Chức ngồi trên yên sau xe đạp của Tống Gia Trúc, nhìn ráng chiều còn chưa chìm vào đất, miễn cưỡng nói: “Lỡ tớ không thi được trường gần cậu thì phải làm sao đây?”
Động tác đạp xe không ngừng lại, nhưng Lâm Chức vẫn nhận thấy được sự luống cuống từ cơ thể cứng đờ của Tống Gia Trúc bên dưới lớp áo mỏng.
Nhưng cũng chỉ một nháy mắt, cậu nhẹ nhàng nói: “Vậy chọn trường nào phù hợp với cậu nhất, nếu cậu không muốn học mấy trường đó thì cũng có thể ôn thi lại, tớ sẽ luôn ở bên cậu.”
Thậm chí trong đầu Tống Gia Trúc đã bắt đầu suy nghĩ nếu Lâm Chức chọn thi lại, cậu phải làm gì mới có thể bảo vệ được Lâm Chức khỏi cái đám có ý đồ xấu kia.
Đáp lại Tống Gia Trúc là một tiếng cười khẽ, cậu cảm giác tay Lâm Chức đang ôm cậu cũng cười đến run rẩy.
“Đùa thôi, tớ làm tốt mà, dù sao cũng có cậu dạy kèm.”
Lâm Chức cố gắng để thành tích của mình tiến bộ theo chất lượng, từ ổn định ở top 50 toàn khối tới top 30 toàn khối, rồi lại từ top 30 lên top 10.

Đến lúc đó dù y có là thủ khoa toàn thành phố thì cũng có dấu vết để chứng minh.
Lần này Lâm Chức không khống chế điểm, bởi vì y biết những bài thi này đã có kết quả từ trước.
Tống Gia Trúc nghĩ đến việc sang kì 2 Lâm Chức không muốn để cậu kèm, thậm chí còn cùng cậu thảo luận mấy đề khó, thở dài, chẳng qua cậu lo y phát huy thất thường.
Mùa hè ở thành phố này dai dẳng mà oi bức, tháng 6 ve trên cây kêu, xe đạp và bóng người dần ngả trên đường lớn.
Tống Gia Trúc đưa Lâm Chức tới dưới lầu, con đường này từ đông sang hạ cậu đã đi quá nhiều lần, có đôi khi là đạp xe, có lúc là xe buýt.

Thỉnh thoảng từ tiệm sách hoặc viện mồ côi về, cậu sẽ còn vô thức đổi hướng leo lên chuyến xe tới nhà Lâm Chức, đến giữa đường mới sực tỉnh, vừa cười vừa trở về nhà.
Lần này đưa Lâm Chức về, cậu lại không đi.
Lâm Chức nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt, cảm giác được Tống Gia Trúc có vẻ hồi hộp, dường như sắp tiến hành một việc đã chuẩn bị từ rất lâu.
Y vờ như không phát hiện, hỏi cậu: “Lên nhà uống cốc nước đi, trời nóng, ngồi điều hòa chút cho mát.”
Tống Gia Trúc do dự một hồi, khẽ gật đầu.

Vào nhà Lâm Chức, y đi rót nước, Tống Gia Trúc lại gọi về.
“Tớ có cái này muốn cho cậu.”
Lâm Chức cười giỡn: “Cái gì thế, lại là quà à, chẳng lẽ là chúc mừng tớ tốt nghiệp?”
Tống Gia Trúc lấy từ trong túi ra một phong thư đáng yêu to chừng lòng bàn tay, cầm bằng hai tay giơ lên trước mặt Lâm Chức.
Lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi, nhiệt độ cao của mùa hạ khiến cậu cảm thấy não bộ mình cũng hòa tan.

Rõ ràng đã tập luyện vô số lần, lại vẫn vì hưng phấn mà hơi khó thở.
Đây là một lá thư tình.
Nét chữ trên trang giấy ngay ngắn rõ nét, rõ ràng Tống Gia Trúc nói được rồi, nhưng cậu vẫn chọn phương thức mình quen thuộc nhất để biểu đạt.
Những tâm ý và rung động thể hiện trong từng câu chữ.
Thật ra Tống Gia Trúc không phải là người lãng mạn, ngôn từ của cậu luôn có trật tự rõ ràng, lưu loát và có vẻ khô khan.

Lời cậu viết không đủ triền miên, thậm chí còn chút ngây ngô thầm kín.
- -- Chậu sen đá nhung viền đỏ cậu tặng, mỗi đêm tớ đều ngắm nó để chìm vào giấc ngủ, mong mỏi sẽ có một ngày chúng ta cùng nhau tưới nước cho nó.
“Lâm Chức, anh thích em, em có thể hẹn hò với anh không?”
Ngón tay Lâm Chức để lại vết hằn trên lá thư, y nhìn về phía Tống Gia Trúc, đôi mắt mang ý cười.
Y có phần trách móc mở miệng: “Em còn tưởng anh không định thổ lộ.”
Thật ra họ chưa từng chính thức hẹn hò, Lâm Chức đang chờ Tống Gia Trúc mở lời, đồng thời cũng đoán được cậu sẽ chọn lúc này.
Tiếng 01 vang lên: [Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành!]
Giọng Tống Gia Trúc vang lên cùng lúc: “Như vậy không bị tính là yêu sớm, lựa chọn này trong mắt người đời là đại diện cho sự trưởng thành.”
Tống Gia Trúc chậm chạp không chịu nói là vì cậu hi vọng có thể chính thức, hi vọng khi tất cả biết được câu chuyện của họ, sẽ không có bất cứ ý tưởng nào về tuổi trẻ ngây ngô xốc nổi.
“Nhưng trong lòng anh, từ giây phút anh thích em, anh đã chắc chắn với lựa chọn của mình.”
Lòng anh không phải đá, không thể chuyển dời.
“Em đồng ý.” Lâm Chức đợi một lát rồi mới trả lời.

Y nhìn vào mắt Tống Gia Trúc, lặp lại: “Câu vừa rồi anh nói, em bảo là em đồng ý.”
Đôi mắt Tống Gia Trúc sáng lên, so với mặt trời trên cao càng thêm nóng cháy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận