Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Edit: Ry

Nói xong câu này, Hứa Liệt Dương cảm giác bầu không khí bỗng đọng lại.

Thiếu niên tóc đen mắt đen đứng dưới đèn đường, nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, khiến Hứa Liệt Dương không đoán được ý của cậu.

Hắn cảm thấy đối phương không tin mình. Nếu Lâm Chức và Tống Gia Trúc là bạn cùng bàn có quan hệ tương đối tốt, hắn tự dưng bảo bạn người ta là biến thái thì đúng là người bình thường nào cũng sẽ tức.

Hứa Liệt Dương nhấn mạnh: "Tôi tận mắt nhìn thấy thật mà, không phải lừa cậu đâu. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, nếu Lâm Chức không làm phiền cậu, cư xử với cậu bình thường thì không sao hết, có khi bây giờ cậu ta không như thế nữa rồi. Tôi chỉ muốn nhắc cậu chú ý an toàn. Tôi biết hiện giờ cậu ta chưa làm gì tổn thương cậu, nhưng chuyện này khó mà nói, tóm lại là cậu nhớ cẩn thận."

Hứa Liệt Dương nói xong, muốn làm dịu lại bầu không khí có phần kì lạ khiến hắn mất tự nhiên, đùa giỡn bảo: "Thật ra với cái vóc người đó thì cậu ta có ý đồ xấu cũng chẳng làm ăn gì được."

Hắn nhớ lại lúc Lâm Chức đi theo mình. Thực tế nam sinh cho người ta cảm giác tương đối vô hại, còn không to cao bằng hắn, tay chân lèo khèo, hắn có thể đánh mấy thằng như y, nên xét từ vóc dáng tới sức mạnh, bảo là Lâm Chức làm chuyện xấu thì thật ra có khác chui đầu vào lưới là mấy đâu?

Tống Gia Trúc im lặng một lúc lâu, sau đó dùng ngôn ngữ tay nói cảm ơn với Hứa Liệt Dương.

Hứa Liệt Dương không hiểu ngôn ngữ tay, nhưng hắn hiểu ý động tác này.

Mặc dù không biết Hứa Liệt Dương có phải người Lâm Chức thích không, nhưng đối phương tốt bụng nhắc nhở mình, cái này Tống Gia Trúc hiểu.

Lại vẫn không thể làm tan đi cảm giác căm phẫn vi diệu trong lòng, cậu chỉ có thể tự nhủ người này chưa chắc đã là người Lâm Chức bám theo, để tránh cho mình thể hiện địch ý.

Tống Gia Trúc giật mình, tại sao cậu phải có địch ý?

Cảm xúc không nghĩ ra bị Tống Gia Trúc làm lơ, chuyển sang nghĩ về những gì Hứa Liệt Dương nói.

Lâm Chức không thể bám theo người khác nữa, quá nguy hiểm. Tuy là biểu hiện của y tương đối biến thái, nhưng dù mặc đồ nam hay đồ nữ thì y luôn giống con mồi hơn. Lỡ lần sau y thích phải ai đó xấu xa thì ngang với cừu non đưa tới cửa rồi.

Sức lực chẳng ăn ai, chiều cao cũng không đủ, đau một tí đã chảy nước mắt, uống say còn hôn bừa bãi... Tống Gia Trúc càng nghĩ càng nhíu chặt mày.

Lúc này cậu đã đi xa, kéo dài khoảng cách với Hứa Liệt Dương.

Hứa Liệt Dương ở phía sau nhìn bóng lưng Tống Gia Trúc xa dần, thầm cảm khái, thật đúng là một ngày âm thầm làm việc tốt.

Tống Gia Trúc về nhà, Lâm Chức đã đứng ở cửa đợi cậu được một lúc.


Y có chút bất mãn nói: "Sao lâu thế, lạnh chết đi được."

Tống Gia Trúc vô thức định nói lần sau Lâm Chức có thể tự mở cửa vào nhà, cậu sẽ cho y chìa khóa.

Lâm Chức đã từng hỏi xin cậu một lần, cùng là không thấy tiện, nhưng lần đó cậu từ chối. Nếu lần này Lâm Chức xin, cậu sẽ không từ chối nữa.

Nhưng y lại không mở miệng, đợi cậu mở cửa rồi đi theo vào trong nhà.

Làm gì có chuyện Lâm Chức không nhìn ra ý nghĩ của Tống Gia Trúc, khát vọng bí ẩn đó có khi chính cậu còn không rõ nguyên nhân, nhưng Lâm Chức lại biết thừa.

Chẳng qua là Tống Gia Trúc muốn đưa y chìa khóa rồi, chờ mong y lật lọng, chờ y uy hiếp cậu muốn tiếp tục làm bạn cùng bàn với cậu. Như vậy thì cậu và y sẽ quấn chung một chỗ với nhau, đồng thời có thể tự lừa bản thân rằng không phải cậu tự từ bỏ quá khứ quy củ, chỉ là bị y quấn lấy không làm gì được.

Lâm Chức biết cậu mong muốn điều gì, nhưng y sẽ thuận theo ý cậu ư?

Đáp án đương nhiên là không rồi.

Y mất gần một tháng mới phá vỡ được bức tường ngăn cách Tống Gia Trúc với thế giới, nhưng mục đích của y không phải là đi vào không gian của cậu, mà là đưa cậu ra khỏi đó.

Tống Gia Trúc cần chủ động đi tới bên y, chủ động muốn có liên quan với y, chứ không phải là bị động.

Nếu một mực để Tống Gia Trúc bị động như vậy, y không chỉ phải tiêu hao rất nhiều sức lực với cậu, mà còn sẽ bị cậu khống chế ngược lại.

Đây không phải cái mà Lâm Chức muốn thấy, y thích làm người dệt lưới, chứ không phải một con chim hoàng yến.

Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc, ý cười trong mắt biến mất.

Tới gần tôi đi, mang theo sự không cam lòng và ghen ghét của cậu, tự phá vỡ bình phong của mình, vượt qua tất cả, đi tới trước mặt tôi.

Kế hoạch cứu rỗi này, cần cậu chủ động ra khỏi vực sâu.

Bởi vì gần tới thi giữa kì, Lâm Chức không hỏi kiến thức học trên lớp nữa, mà là những đề có thể sẽ xuất hiện trong kì thi.

Tống Gia Trúc lại nói một vài đề mà y không hỏi, dường như muốn làm đậm thêm ấn tượng.


Lâm Chức biết cậu đang khoanh vùng đề cho mình.

Kim đồng hồ nhanh chóng chạy tới 12 giờ, Tống Gia Trúc không chủ động đứng dậy, đợi Lâm Chức hỏi đề bài tiếp theo.

Lâm Chức lại dọn vở nháp và bút, cất vào trong cặp.

"Nhóc câm, hôm nay là ngày cuối cùng, mai thi thử rồi, trời còn lạnh nữa nên tôi không tới đâu."

"Tôi biết cậu sẽ giữ bí mật cho tôi. Phải công nhận là chơi chung với người biết bộ mặt thật của mình thoải mái hơn nhiều, cũng thích thật, nhưng thôi, ban đầu tôi đã hứa với cậu rồi. Chuyện này cứ như vậy đi."

"Thật ra tôi vốn định đổi ý, nhưng cảm thấy làm thế cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Lâm Chức nói câu này còn cố tính nhếch môi, hơi gượng gạo nở nụ cười.

"Cậu tự do rồi."

Lâm Chức đeo cặp lên, vì trời đã lạnh, hơi thở ra biến thành sương trắng nhàn nhạt, sau đó tiêu tan.

Tống Gia Trúc nhìn y, ngón cái đang rủ xuống vô thức ấn thật chặt.

Không có ý nghĩa?

Bởi vì bị người mình thích từ chối nên cảm thấy không có ý nghĩa à?

Đối với y, cậu có tồn tại cũng chẳng có ý nghĩa gì nhỉ.

Kể từ khi biết chỉ còn một tuần, Tống Gia Trúc vô tình hay cố ý đều lờ đi việc đếm ngày. Nhưng giờ phút này, cậu không thể không gạch ngày hôm nay đi trong đầu.

Tống Gia Trúc thấy lạnh, rõ ràng cửa sổ đã đóng, cậu lại cứ có cảm giác như gió đang lùa vào, xuyên thấu lồng ngực, trôi đi về hướng nào chưa biết.

"Đây, tiền học hôm nay, bai nhé."


Lâm Chức đặt 200 tệ lên bàn trà, khua tay với Tống Gia Trúc.

Cửa mở ra, gió rét bên ngoài ùa vào, xoáy tròn trong không khí.

Đèn treo dùng đã lâu bị bao phủ bởi bóng mờ nhàn nhạt, dường như ngay cả ánh sáng cũng vì ngày đông mà trở nên ảm đạm.

Từ đầu tới cuối chỉ là một giao dịch mà thôi, Lâm Chức trả tiền để cậu kèm y học.

Lâm Chức đi rất dứt khoát, không quay đầu lại.

Dường như y đã quên mình từng ở căn phòng khách này làm chuyện đi, quên đi sự yếu đuối của y, quên đi những mê tình, quên đi cám đỗ, nhưng Tống Gia Trúc lại chưa.

Sen nhung viền đỏ trong phòng khách có phần khô héo, Tống Gia Trúc chậm chạp nghĩ, phải tưới nước thôi.

Đêm mùa đông se lạnh, Lâm Chức không đạp xe, lên mạng đặt xe về nhà.

Để khiến bầu không khí thêm sinh động, tài xế hỏi sao muộn vậy rồi cậu mới ra khỏi trường, Lâm Chức đáp mình học thêm nhà thầy cô, mẹ lại không biết lái xe, sợ y bị lạnh nên lên mạng đặt xe cho y.

Tài xế cảm thán thời buổi bây giờ học sinh đúng là vất vả, áp lực học tập lớn vân vân.

Lâm Chức câu được câu không đáp lại, nhìn phong cảnh hai bên đường.

Phần lớn là một màu đen kịt, lác đác vài ngọn đèn.

Thành phố này chưa chìm vào giấc ngủ, do quanh đây đa số là nhà dân với trường học nên mới tĩnh lặng như vậy.

01 sâu kín nói: [Thế mà đối tượng nhiệm vụ không giữ lại.]

Nó không thể tin được! Nó rõ ràng cảm giác được tâm trạng phức tạp của đối tượng, không nói được thì giơ tay làm kí hiệu đi! Nhưng nhiệm vụ đối tượng lại chẳng làm gì hết, chỉ ngẩn người nhìn kí chủ đi mất.

Như thế thì đừng mơ có vợ! 01 thầm chỉ trỏ.

[Đó mới là trạng thái bình thường, vì cậu ta là một người đã quen đánh mất.]

Lâm Chức nhẹ nhàng nói, y đã đoán được kết quả.

Cuộc đời của Tống Gia Trúc toàn những mất mát, cha mẹ của cậu, nhà của cậu, giọng của cậu, họ hàng thân thích của cậu, chỉ có mình cậu ở đây, không qua lại với ai.


Một người không có khát khao cũng không ôm bất cứ mong đợi gì với thế giới rất đáng sợ, bởi vì không có ràng buộc cũng không có ham muốn, người đó sẽ dễ dàng đi tới cái chết.

Việc này tạo thành tính cách bị động của Tống Gia Trúc, muốn cậu từ bị động thành chủ động cần thời gian. Y đã cho Tống Gia Trúc thêm vài thứ đủ để cậu thay đổi, còn lại thì giao cho thời gian lên men. Tống Gia Trúc cũng cần thời gian để làm rõ tư tưởng Lâm Chức với cậu, rốt cuộc là tồn tại như thế nào.

Dao động và đau khổ trước đó, đều là con đường buộc phải đi qua.

Có câu nói rất hay, thả dây dài câu cá lớn, muốn thu hoạch được thứ mà lòng mình ao ước, không chỉ cần có kế hoạch kín đáo, mà còn cần đầy đủ chờ đợi và kiên nhẫn.

Sau khi thành công, cảm giác được ỷ lại đó có lẽ sẽ khiến y vui thích đến run người.

Thứ Tư, thi giữa kỳ chính thức bắt đầu.

Mỗi khi thi xong một môn, có người vì ổn định tâm trạng sẽ không đi so đáp án, cũng có người làm ngược lại, thi xong cái nào là đối chiếu cái đó. Trong tình huống này thì đáp án của Tống Gia Trúc, người có thành tích tốt nhất, sẽ luôn là thứ họ mong đợi.

Nhưng Tống Gia Trúc chưa bao giờ tham gia hoạt động kiểu này, cậu cũng sẽ không cho người khác mượn bài thi của mình.

Giả mà có cái gì tranh cãi nhiều quá thì họ vẫn sẽ đánh bạo đến hỏi Tống Gia Trúc, thường là trắc nghiệm, hoặc là điền vào chỗ trống. Lúc này Tống Gia Trúc sẽ cho đáp án của mình, đồng thời nói mình làm chưa chắc đã đúng. Nhưng không ai để ý tới những gì cậu viết trên giấy, hễ có đáp án giống cậu là hò reo.

Thi xong có ba ngày nghỉ, thực tế thì nhiều hơn ba ngày một chút. Chiều thứ Năm thi xong là các học sinh có thể thu dọn đồ đạc ra về. Đương nhiên trước khi về còn phải lĩnh từng tờ đề của các thầy cô bộ môn, bài tập về nhà cho ngày nghỉ.

Tống Gia Trúc thu dọn xong, đi ra cửa lớp.

Lâm Chức đi trước cậu một bước, thoáng cái đã không thấy người đâu.

Tống Gia Trúc ra khỏi cổng trường, có chiếc xe buýt dừng ở trạm, học sinh lần lượt leo lên.

Cách ô kính mờ, Tống Gia Trúc nhìn thấy Lâm Chức trên xe.

Lâm Chức cũng nhìn thấy cậu, y lau hơi nước trên kính thành một vệt không theo hình dạng gì, vẫy tay với cậu.

Xin chào và tạm biệt là cùng một động tác, nhưng người làm ra động tác đó và người tiếp thu đều hiểu điều nó biểu đạt.

Qua khoảng kính sạch méo mó, Tống Gia Trúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Chức.

Không phải đóng kịch, cũng không phải thơ ngây xấu xa, là nụ cười tự nhiên và ôn hòa, sáng lấp lánh giữa ngày đông mịt mờ.

Tống Gia Trúc bỗng muốn theo sau, nhưng xe đã rời bến.

Như hành khách do dự không biết có nên tiến lên, cuối cùng bỏ lỡ chuyến tàu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui