Phi Cùng Trò Đùa, Phúc Hắc Tiểu Manh Phi

“Vương gia, ngươi
hiểu lầm ý tứ của ta rồi.” Lăng Trung Thiên biết Quân Lẫm Dạ mặc dù
không phải là thái tử, nhưng là hoàng thượng đối với hắn coi trọng cũng
không ít hơn thái tử, ngược lại còn nhiều hơn cả thái tử.

Tuy
rằng thái tử hiện tại là hoàng huynh của Quân Lẫm Dạ, hiện là nhi tử của hoàng hậu Quân Lâm Đế. Nhưng là lấy sự sủng ái của hoàng thượng đối với Quân Lẫm Dạ, không có nghĩa vị trí thái tử này sau này vẫn sẽ là Quân
Lâm Đế.

Cho nên, hiện tại lấy lòng Quân Lẫm Dạ mới là chính xác nhất, tuyệt không thể vào lúc mấu chốt làm hư chuyện.

Nếu hắn đã xin hoàng thượng hạ chỉ nói muốn cưới nha đầu vô dụng Lăng Khê
này, vậy thì để hắn cưới đi, đến cuối cùng cho dù vẫn là Quân Lâm Đế trở thành Quân vương, vậy Lăng Khê tương đương như một đứa bỏ đi, mà Lăng
gia cũng có thể bình bình an an.

Nếu như là Quân Lẫm Dạ trở thành Quân vương, ít nhất cũng sẽ xem mặt mũi của Lăng Khê, sẽ không ra tay với Lăng gia.

Lão hồ ly chính là lão hồ ly, ở thời gian ngắn như vậy mà có thể tính toán
nhiều người như vậy cũng chỉ là có lão hồ ly Lăng Trung Thiên này mới
làm được.

Lăng Trung Thiên nghĩ xong lại lập tức nói với Quân Lẫm Dạ: “Dạ vương gia, nếu người đã đến nơi này, vậy thì thuận tiện cùng
Khê Nhi bồi dưỡng tình cảm đi! Bọn ta sẽ không quấy rầy nữa.”


Nói xong, liền kéo Nhàn Thư Nhã cùng Lăng Nguyệt đi.

Bọn họ ai cũng không chú ý đến biến hóa của Lăng Khê.

Lăng Khê thấy bọn họ đều đi hết, liền cảm thấy nhàm chán, nàng cũng còn chưa nói xong nha! Cũng còn chưa cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ a! Sao lại đi như vậy, tự do của nàng a!

Ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, sau đó liền cũng trở về trong phòng, hoàn toàn đem Quân Lẫm Dạ xem như không tồn tại.

Quân Lẫm Dạ thấy mình cứ như vậy bị Lăng Khê gạt ở một bên, cũng không tức
giận, cười bất đắc dĩ, lập tức cất bước hướng căn phòng của Lăng Khê đi
tới.

Lăng Khê nằm trên giường mềm nghĩ về ngày tháng sau này phải làm sao sống, bởi vì nàng cũng biết muốn xuyên về thế kỷ 21 là chuyện
không thể nào thực hiện, còn chưa suy nghĩ ra kết quả, liền bị người nào đó quấy rầy.

Lăng Khê trợn lên giận dữ nhìn người mới đẩy cửa vào: “Ra ngoài.”

”Phu nhân, phu quân của ngươi là ta mới vừa bước vào, đến ly nước cũng chưa
uống, ngươi liền muốn đuổi ta ra ngoài, ngươi quá tổn thương tim ta
rồi.” Quân Lẫm Dạ vừa vào cửa liền quan sát cả căn phòng.


Tuy rằng đồ muốn có đều có, nhưng là so với trong chính viện thì khác xa nhiều, hơn nữa hết sức cũ nát.

”Phu nhân a! Đồ đạc ở đây của ngươi cũng quá nát đi! Không bằng ngươi hiện tại liền cùng vi phu ta về Vương phủ ở đi!”

”Câm miệng, đừng mở miệng một tiếng phu nhân phu quân, chúng ta còn chưa có
thành thân, lại nói, cũng không nhất định sẽ thành thân.” Lăng Khê trừng mắt Quân Lẫm Dạ nói.

”Hơn nữa nếu như ngươi muốn ở trên triều
đình có được hỗ trợ của phụ thân ta, vậy ngươi nên cưới Lăng Nguyệt, mà
không phải là ta.”

Quân Lẫm Dạ nhìn Lăng Khê miệng lưỡi sắt bén
phát hiện nàng vốn không hề giống phế vật trong tin đồn, cũng không
giống như trong tin đồn nói không chịu nổi như vậy.

”Ai nói ta muốn có được hỗ trợ của Lăng thừa tướng, ta chỉ là muốn cưới ngươi, chỉ thế thôi.”

”Ai tin a.” Lăng Khê trắng trợn liếc Quân Lẫm Dạ.

Ở cổ đại thực sự sẽ có tình yêu không mang theo mục đích của hoàng gia sao?

Xin lỗi, nàng không tin.

”Lẽ nào ngươi không nhớ sao?” Quân Lẫm Dạ phi thường đau lòng nhìn Lăng Khê.

Thì ra, nàng thực sự không nhớ.

”Ta đây nên nhớ cái gì?” Lăng Khê không hiểu hỏi.

Trong ký ức còn nhỏ của Lăng Khê, chưa từng có ấn tượng của Dạ vương gia này, càng đứng nói có một đoạn quan hệ tình cảm cẩu huyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận