“Mẹ nó, đến mạng còn sắp mất, ai quan tâm ngươi là đồng bạn hay không?!”
Nếu khi đó Lục Diêu có hình thể, hắn nhất định sẽ gật đầu hưởng ứng, ngay cả không phải nhân loại như hắn còn hiểu được hảo tâm chưa chắc sẽ có hảo báo, cái tên Lục Dật Văn này còn cho rằng ai ai cũng có suy nghĩ như mình, thật quá ngu ngốc.
Dù sao hắn cũng không thiếu thời gian, vì thế Lục Diêu liền một mực yên lặng làm bạn với mấy người một thời gian.
Trong nửa tháng, Lục Diêu nhìn Lục Dật Văn cùng Milla hấp hối bị trói một góc, Lục Dật Văn thế mà vẫn còn không từ bỏ thuyết phục hai kẻ từng là đồng bọn, mà cô gái tên Milla cũng coi như xinh đẹp kia trong mắt đã không còn ánh sáng, còn sót lại chỉ có tuyệt vọng cùng oán hận, ánh mắt ấy không khác gì Judy đã táng thân trong miệng tang thi.
Ngay cả Lục Diêu vẫn luôn quan sát, rất ít vì hành động của nhân loại mà dao động tâm tình, cũng cảm thấy tên Lục Dật Văn này thật quá phiền, càng không nói tới hai gã tính tình vốn đã không tốt kia, nếu không phải Lục Dật Văn còn chút hữu dụng, chỉ sợ bọn họ đã sớm băm y ra rồi.
Kiên trì và thiện lương ở rất nhiều thời điểm có thể trở thành ánh sáng hy vọng, nhưng có khi lại chỉ có thể khiến người ta cảm thấy buồn cười —— ngay cả tánh mạng có lẽ cũng sẽ mất, còn giữ chấp nhất bèo bọt ấy có ích lợi gì đâu? Chẳng lẽ y còn hi vọng mình có thể thuyết phục được hai kẻ đang muốn lấy tính mạng y?
Nhưng cho dù đã có chút mất kiên nhẫn, Lục Diêu cũng không định bỏ đi, bởi vì hắn bỗng nhiên lại có ý tưởng mới, có lẽ mình có thể thử thay đổi cái tính không thực tế của người này, phương diện này còn chưa thử bao giờ đâu.
Vì để nếm thử ‘cách chơi’ mới, Lục Diêu vẫn đợi đến khi thực phẩm của họ tiêu hao hầu như không còn, rốt cục nhìn thấy hai nam nhân khiêng Lục Dật Văn với Milla rời khỏi tầng hầm.
Lục Diêu một đường đi theo bọn họ, trên đường đến nơi có tiếp viện tiếp tế lương thực, bọn họ rất xui xẻo gặp phải một đám tang thi, đối mặt với một đám quái vật số lượng dù không nhiều đến khoa trương, nhưng cũng không phải dễ ứng phó, tên da trắng không chút do dự ném Milla đang khiêng trên vai xuống, hung hăng đạp một cước làm cô gái yếu ớt đã đói bụng bao ngày bay về phía bọn quái vật, thừa dịp đám tang thi chuyên tâm thưởng thức mỹ vị trước mắt, hai người nhanh chóng bỏ chạy. Tất cả người ở đây đều không hề lộ chút thương hại hay không đành lòng, đương nhiên, ngoại trừ cái ngốc hề hề kia. Thấy cô gái bị quái vật bao phủ, Lục Dật Văn nhịn không được đỏ hốc mắt.
Người da trắng với người Á Châu vốn tính trên đường về mà gặp nguy hiểm thì sẽ hy sinh nốt Lục Dật Văn, nhưng hôm nay tựa hồ thật không đúng dịp, bọn họ mới vừa thoát khỏi đám tang thi kia mười lăm phút, ngay ngã tư đường lại nghênh diện nhóm tang thi số lượng dày hơn.
Đương nhiên, hai người đẩy Lục Dật Văn vào đám tang thi xong liền phi nhanh tháo chạy. Lục Diêu thảnh thơi nhìn đám quái vật dữ tợn vây quanh Lục Dật Văn, trơ mắt nhìn đám tang thi tham lam mở cái miệng tanh tưởi lao về phía thân thể sống, tiếng gào rít tiếng kêu thảm thiết cơ hồ không dứt, Lục Diêu không ngăn cản, trong lòng yên lặng đếm ngược, ba, hai, một……
Thời gian đếm ngược kết thúc, thanh niên cơ hồ chỉ còn lại hơi thở cuối cùng đã biến mất giữa đám tang thi.
Tuy rằng thân thể y đã bị tổn hại nghiêm trọng, mầm độc cũng hoàn toàn xâm nhập vào trong, nhưng việc chữa trị đối với Lục Diệu thì cực kỳ đơn giản, nhưng hắn không trị dứt hoàn toàn cho Lục Dật Văn, mà chỉ chữa những vết thương lớn ngoài da cùng mầm bệnh bên trong, để thân thể y trong trạng thái suy yếu
Tùy tiện tìm một góc khuất thả người, Lục Diêu lúc này mới để người tỉnh lại. Để tiện cho kế hoạch tiếp theo, hắn còn cố ý đổi hình tượng cho mình: kỳ thật chỉ là một chùm ánh sáng màu vàng thôi.
Lục Dật Văn mơ mơ màng màng, cảm giác thân thể mình đã không còn đau nữa, y nhịn không được lộ ra một tia cười khổ, đã chết rồi sao……
“Ngu ngốc, mở mắt ra, ngươi còn sống.” Thấy đối phương rõ ràng khôi phục ý thức lại không mở mắt ra, Lục Diêu bất mãn nhảy nhảy trên ngực y —— hắn vốn đã không thích cái tên thiếu chút nữa phiền chết mình này.
“A……?” Nghe thấy tiếng người nói chuyện, Lục Dật Văn kinh ngạc mở mắt ra, khi nhìn thấy chùm sáng ‘đứng’ trên ngực mình thì ngốc lăng, hiển nhiên không thể lý giải tình huống hiện tại.
“Đi ngang qua thuận tay cứu tên sắp chết nhà ngươi.” Giới thiệu đơn giản về lý do mình xuất hiện, Lục Diêu hóa thân thành chùm sáng chậm rì rì ‘đứng lên’, “Ngu ngốc như ngươi thật hiếm thấy.”
“Trước kia cũng có rất nhiều người nói như vậy.” Ngồi dậy, Lục Dật Văn ngượng ngùng cười cười, “Ta còn cho là ta đã chết.”
“Hẳn là đã chết. Ngươi không hận sao?” Chùm sáng lơ lửng giữa không trung, thuận tiện đưa ra nghi vấn của mình.
“Bọn họ...... Chỉ là muốn tiếp tục sống mà thôi. Đúng rồi, Milla đâu? Ngươi có thuận tiện cứu được cô gái nào không?” Nhớ đến đồng bạn bị ném trước mình, Lục Dật Văn vội vàng truy vấn.
“Cô ta đã chết. Hai người còn lại hiện tại hẳn đang bị quái vật đuổi theo.” Trả lời câu hỏi của Lục Dật Văn, Lục Diêu còn thuận tiện cho y biết trạng huống hai người còn lại, đương nhiên, đám tang thi đuổi theo bọn chúng là tác phẩm của Lục Diêu.
“Cái gì? Bọn họ ở đâu? Đưa ta qua đó được không?”
“......” Đối với loại người đại não nhét đầy ham muốn hoàn toàn kính dâng không vụ lợi này, Lục Diêu có chút bó tay, “Cũng được, nhưng ngươi biết hậu quả việc này thế nào không?”
Lục Dật Văn không chút do dự gật đầu, nếu là người khác thì đánh chết cũng không đoán được hai người y muốn cứu chính là kẻ không lâu trước còn dùng y làm mồi dụ để thoát thân.
Vì thế Lục Diêu không hề nhiều lời, mang theo Lục Dật Văn đi về hướng hai người kia.
Khi bọn họ đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy người da trắng cùng người Á Châu bị tang thi vây quanh, súng ống trong tay bắn không ngừng, nhưng đạn bắn có tinh chuẩn đến đâu, đối mặt với nhiều tang thi như vậy cũng chỉ như muối bỏ biển.
Lục Diêu im lặng nhìn thấy tên ngu ngốc kia vọt tới chỗ hai người đó, lấy khẩu súng còn dư cùng bắn phá, không định ngăn cản, bởi vì dưới sự điều khiển của hắn, tang thi vây quanh mấy người kia chỉ có càng ngày càng nhiều, cho đến khi cắn nuốt hết toàn bộ.
Theo vòng vây thu nhỏ dần, mắt thấy lỗ hổng còn sót lại phía sau bọn họ cũng sắp bị tang thi lấp đầy, Lục Dật Văn chỉ thấy một chùm sáng màu vàng ấm áp xuất hiện trong tầm nhìn —— khi chùm sáng xuất hiện, tất cả tang thi tựa hồ đều bị nó hấp dẫn, không tiếp tục xâu xé tới gần bọn họ, mà đều muốn lao về phía chùm sáng kia, mà chùm sáng đang cố gắng di chuyển về hướng trái ngược với bọn họ, Lục Dật Văn nghe thấy nó nói, “Nhanh chạy đi, ngu ngốc.”
Lục Dật Văn vốn nghĩ chùm sáng thần kỳ này là thứ tồn tại cực mạnh, nhưng thấy nó đối mặt với tang thi lại không hề đánh trả, nó tựa hồ không thể bay lên cao, cho dù có linh hoạt thế nào tránh né đám tang thi đông như thủy triều, cũng vẫn bị một con tang thi ấn xuống đất, ngay sau đó tất cả tang thi đều chen lên, liều mạng cắn xé chùm sáng vàng ấy, khe hở giữa biển tang thi lúc nhúc tản mát ra tia sáng nhu hòa mỏng manh, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Hai tên kia thấy có cơ hội chạy trốn đã sớm bỏ chạy mất dạng, còn sót lại Lục Dật Văn kinh ngạc sửng sờ tại chỗ. Hết thảy phát sinh kỳ thật rất nhanh, nhanh đến mức Lục Dật Văn không kịp phản ứng đã chấm dứt, mà tang thi sau khi chén sạch chùm sáng kia rồi lại không tiếp tục tập kích Lục Dật Văn nữa, như đã ăn uống no đủ mà tản đi, giống như chỗ Lục Dật Văn vốn không hề có gì.
“Đừng…… Đừng……” Dần khôi phục tinh thần, Lục Dật Văn ép hai chân như nhũn ra lao về phía trước, chạy tới nơi chùm sáng vừa tiêu tán, ở đó chỉ còn lại một đống bột phấn xám trắng, hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng vật nhỏ vừa rồi lạnh băng băng kêu y “Ngu ngốc”.
Cho đến lúc này Lục Dật Văn mới hiểu được, hậu quả trong lời chùm sáng ấy đến tột cùng là cái gì, không phải y có thể sẽ chết, mà là có thể sẽ gây bất hạnh cho người bên cạnh.
Có lẽ do tính trời sinh, Lục Dật Văn tuy sống ở thế giới nguy hiểm như vậy, nhưng y luôn lo cho người khác còn nhiều hơn lo cho bản thân. Theo lý mà nói người như vậy hẳn được những người khác cực kỳ hoan nghênh, nhưng Lục Dật Văn vẫn mơ hồ bị người khác bài xích, bởi vì sống trên đời này, chỉ một lần hành động không lý trí của đồng đội, còn có thể liên lụy đến mình. Lục Dật Văn tự thân cũng hiểu, nhưng y chỉ nghĩ không cần mang phiền toái đến cho người khác là tốt rồi, như vậy sẽ không sao hết.
Vì sao phải cứu hắn, rõ ràng bọn họ chỉ vừa mới gặp mặt thôi mà, rõ ràng nó hoàn toàn có thể bỏ đi, rõ ràng mình là thứ chọc người chán ghét……
Run rẩy ngã quỵ trên đất, Lục Dật Văn khống chế không được nước mắt tràn ra, nhìn không chớp mắt nhúm bột phấn dưới đất, nội tâm cơ hồ bị hối hận cùng tự trách đánh tan.
Khống chế lòng người, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, ít nhất Lục Diêu cho rằng muốn đả động một người, còn hơn mài dũa lâu dài, hiệu quả rõ ràng thường thường đều chỉ cần một sự kiện, trong nháy mắt, đối với loại ngốc nghếch này hiệu quả càng tốt hơn, cho nên Lục Diêu cố ý cho y thấy những gì vừa diễn ra.
“Vừa rồi ngươi nói ngươi hiểu được hậu quả, hơn nữa hối hận không có tác dụng gì.” Lần này không để tạo hình tượng gì nữa, Lục Diêu dùng chính trạng thái tinh thần thể trực tiếp nói chuyện với Lục Dật Văn.
Nghe thấy tiếng của Lục Diêu, Lục Dật Văn cả kinh đứng bật dậy, vội vàng nhìn chung quanh, “Ngươi, ngươi còn sống? Là ngươi sao? Ngươi thật sự không sao chứ?!”
“Không sao, nhưng thực thất vọng. Ta tốn bao nhiêu công sức cứu sống ngươi, vậy mà ngươi lại tùy tiện vứt bỏ thành quả của ta như vậy.” Lục Diêu nói trắng ra, làm Lục Dật Văn không thể phản bác, “Vì hai kẻ hoàn toàn không hề xứng đáng. Thiện lương của nhân loại chính là nực cười như vậy sao?”
“Thực xin lỗi…… Không bao giờ … vậy nữa.” Gạt đi nước mắt trên mặt, Lục Dật Văn miễn cưỡng cười cười, dè dặt hỏi, “Ngươi…… Ở đâu?”
Lục Diêu không nói lại lấy hình tượng chùm sáng lần nữa xuất hiện trước mắt Lục Dật Văn.
Nhìn chùm sáng nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp trước mặt, Lục Dật Văn dang tay nhẹ nhàng ôm vào lòng, lại sợ chọc giận Lục Diêu mà không dám dùng sức, chỉ nghe y nhỏ giọng nói, “Tất cả của ta đều giao cho ngươi được không? Ngươi không thích, về sau ta sẽ không như vậy nữa, cho ta đi theo ngươi được không?”
Khi đó Lục Diêu còn chưa có ‘kiến thức rộng rãi’ như sau này, nên không biết Lục Dật Văn bỗng dưng khác thường như vậy mang nghĩa gì, còn cảm thấy vừa lòng với biểu hiện thức thời của y, như vậy hắn có thể đơn giản trực tiếp kéo đối phương vào hệ thống, “Có thể, nhưng có điều kiện.”
“Ta nhận lời.”
“Nếu để cho ngươi giết hai người vừa rồi thì sao?” Lục Diêu cảm thấy kỳ quái trước câu trả lời rõ ràng của Lục Dật Văn, bởi hắn biết, bằng tính cách của người này thì không thể làm được việc như vậy.
Lục Diêu không biết là, tuy rằng chuyện vừa rồi hắn chỉ là muốn cho Lục Dật Văn biết tính cách bản thân có vấn đề, nhưng kết quả lại không dừng ở đó.
“Chỉ như vậy là đủ rồi sao?” Lại vượt ngoài dự kiến của hắn, Lục Dật Văn nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi, “Chỉ hai người?”
“......” Trực giác nói cho hắn biết, người này hình như hỏng chỗ nào rồi, hơn nữa còn hỏng vô cùng nghiêm trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...