Thịnh Mân Âu nhìn nó, cười nhạo nói: “Cậu đúng là không biết trời cao đất dày. Nếu như cậu kiên trì nghĩ như thế, vậy thì chắc tôi cũng không giúp được cậu nữa, cậu mời người tài khác đi.” Nói rồi hắn đứng lên, nói với chàng trai bên cạnh, “Ngô Y, tiễn khách.”
Cái chân trẹo của hắn đã hoàn toàn hồi phục, bây giờ đã đi lại như thường, không cần tới gậy chống hỗ trợ nữa. Sau câu nói cuối cùng kia, hắn lập tức đi ra cửa không buồn ngoái đầu lại.
Ngô Y hơi lúng túng nhìn về phía tôi và Thẩm Tiểu Thạch, không dám nói thêm gì, chỉ cười gượng làm tư thế “mời”.
Sắc mặt Thẩm Tiểu Thạch trắng bệch, ngày thường nếu như có ai dám nói chuyện với nó như vậy, chỉ e nó đã sớm vặn cổ tay người ta, giờ lại chỉ bất lực nắm chặt lấy tay tôi, nhờ tôi đi nói đỡ với Thịnh Mân Âu.
“Anh Phong, em… em sai rồi, em nói sai rồi. Anh đi nói chuyện với luật sư Thịnh được không, em thật sự không cố ý, chỉ là…” Nó cúi thấp đầu, “Hai mươi năm, đời người được mấy lần hai mươi năm? Em sống tới giờ cũng chẳng qua mới chỉ có hai mươi bốn năm. Sức khỏe mẹ em vốn đã không tốt, anh Phong, anh biết trong đó là tình cảnh thế nào mà, bà ấy… bà ấy nhất định sẽ không chịu đựng nổi.”
Tôi vỗ vỗ lên mu bàn tay nó, cảm thấy người nó vẫn liên tục run rẩy, liền thở dài khẽ, động viên nó: “Được rồi, mày chờ ở đây, lát nữa anh quay lại.”
Nhờ Ngô Y ở đó với nó, tôi đứng dậy đi về phía văn phòng của Thịnh Mân Âu.
Thịnh Mân Âu dường như đã dự đoán được tôi sẽ đuổi theo, lúc tôi vào phòng, hắn đang ngồi dựa vào tay vịn ghế, cả người quay về phía cửa sổ, nghe thấy tiếng cửa mở cũng chẳng quay đầu lại.
Tôi đi tới bên cạnh bàn làm việc, gõ lên mặt bàn trong suốt, nói: “Tiểu Thạch chỉ hơi sốt sắng thôi, không cố ý cãi ngược lại anh, anh cho nó thêm cơ hội nữa đi. Đó là mẹ nó mà, mẹ ruột, anh cũng thông cảm cho nó một chút.”
Thịnh Mân Âu lấy tay chống cằm, ngón tay trỏ gõ lên khóe mắt, nghe tôi nói xong vẫn cứ bất động.
Tôi cắn răng, chạy đến trước mặt hắn: “Đây là ân tình anh nợ em, không phải là giờ anh không muốn trả đấy chứ?”
Thịnh Mân Âu ngước mắt lên, dùng giọng nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Thông cảm? Tôi có thứ đó hay không, không phải cậu hiểu rõ nhất sao?”
Tôi ngẩn ra, mãi một lúc mới phản ứng ra được là hắn đang trả lời câu nói trước đó của tôi.
“Tôi không có lương tri, khuyết thiếu lòng đồng cảm, sẽ không đau lòng vì đau khổ của người khác, cũng sẽ chẳng nể sợ cái chết. Cậu muốn tôi thông cảm thế nào cho cậu ta được?” Hắn không tranh cãi với tôi, chỉ là đang thật sự ngờ vực.
Chẳng hiểu tại sao, nghe hắn nói như vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy chua xót.
Thực ra, ngẫm lại thì hắn sống cũng không dễ dàng gì, ai lại muốn sinh ra đã không giống với người khác chứ? Bệnh tâm lý cũng là một loại tàn tật, hắn miễn cưỡng cũng có thể coi là một người tàn tật cần người khác quan tâm. Vậy thì tôi đối tốt với hắn, chín bỏ làm mười sẽ thành dâng tặng lòng thương tới tập thể người đặc thù.
“Vậy thì không thông cảm, nhưng anh vẫn phải nhận vụ án này.” Tôi nửa quỳ xuống, hai tay khoát lên mắt cá chân hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, dùng giọng hơi lấy lòng nói, “Chân còn đau không? Để em xoa bóp cho anh?”
Hắn không né tránh, cũng không quát mắng, chỉ là nhìn tôi hơi mất hứng: “Cậu đối xử với bạn bè cũng tốt thật, giờ cũng hiếm gặp người bình thường nào được như cậu.”
Tôi làm bộ không nghe ra châm chọc trong lời hắn, cười nói: “Đúng đấy, người tốt như em, dù làm bạn của em hay làm người đàn ông của em đều sẽ rất hạnh phúc.”
Khóe môi hắn lộ ra ý cười, tôi mới vừa nghĩ rằng hắn đã hơi mềm lòng, lại nghe thấy hắn nói: “Chỉ là người làm cha mẹ cậu thực sự rất khổ cực, nuôi phải đứa con vừa không nghe lời vừa đáng ghét như cậu.”
Đánh người không đánh mặt, đâm người không đâm tim.
Tôi đứng thẳng dậy, không cười nổi nữa: “Tóm lại là anh có giúp không?”
“Trong vòng một tháng đừng đến làm phiền tôi.”
Tôi còn tưởng là gì, thì ra là chỉ đang chờ tôi ở đúng chỗ này. Hắn cũng vất vả thật, chỉ vì không cho tôi tới làm phiền hắn mà còn phải quanh co vòng vo tới nước này.
“Chuyện của Tiểu Thạch có thế nào em cũng sẽ phải giúp đỡ, hoàn toàn tránh anh thì đúng là làm khó người khác.” Cũng không phải là không thể, chỉ là đúng thật sẽ hơi khó khăn.
Đến mười năm tôi còn đợi được, chẳng lẽ lại để bụng một tháng này hay sao?
Hiện tại, tôi mặt dày mày dạn dây dưa hắn, thay vì nói muốn chiếm lấy hắn, cùng hắn ngọt ngào sống tới cuối đời, chi bằng nên nói hành vi này sớm đã trở thành một loại chấp niệm, chỉ dựa vào “không cam lòng” mới kiên trì tới được tận bây giờ.
Thực ra tôi và hắn cũng có thể coi như xứng đôi vừa lứa, hắn không bình thường, tôi cũng chẳng bình thường hơn là bao, khăng khăng cố chấp, chết cũng không quay đầu, người bình thường đâu làm được chuyện như vậy.
“Vậy thì giống như lần trước, ước pháp tam chương. Cậu có thể tham dự, nhưng không được phép phát biểu ý kiến, không được tự ý đụng chạm, cũng không được có bất kỳ dị nghị nào.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn lên hai tay tôi đang khoát lên chân hắn đầy ẩn ý.
Tôi vội vàng giơ tay lên, người ngả ra sau ngẩng mặt nói: “Được! Bắt đầu từ bây giờ đúng không? Em ngậm miệng rồi đây, em đi gọi Tiểu Thạch.”
Tôi đứng dậy chạy ra ngoài cửa, đến cửa lại đột nhiên dừng chân: “Đúng rồi, em nằm mơ thấy ba.”
Nắm lấy tay cầm, tôi không quay đầu lại, phía sau cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
“Ba bảo em nói với anh là, anh đã làm rất tốt, ba thấy rất tự hào về anh, dặn anh tiếp tục kiên trì, không được lười biếng.” Nói hết câu tôi mở cửa đi ra ngoài, rồi một lần nữa trở về phòng tiếp khách.
Trên đường đi tôi chắp hai tay trước ngực, vái trời, lẩm nhẩm nói: “Ba à, con mượn ba dùng một lần, ba đừng trách con.”
Hiện tại cũng chỉ có lấy ba tôi ra là có lẽ còn có chút tác dụng với Thịnh Mân Âu. Tuy hắn luôn miệng nói rằng bản thân mình không có lương tri, nhưng hắn thực sự đã nghe theo lời trăn trối của ba tôi, đã đang cố gắng làm một “người bình thường”. Bất kể là thành tựu sự nghiệp hiện giờ của hắn, hay là bao cát treo trong nhà hắn, cũng đều làm chứng cho việc hắn đang trả giá nỗ lực làm một “người bình thường”.
Hắn lắp đặt một cánh cửa, nhốt con quái vật dữ tợn, bạo ngược, tất thảy vào phía sau cánh cửa đó. Hắn không cho phép mình phạm sai lầm, không cho phép mình sa đọa. Hắn cho rằng chúng sinh ngu muội, chán ghét giao thiệp với nhân loại ngu xuẩn, nhưng vẫn dùng trí thông minh ưu tú của mình, ngụy trang mình thành một người bình thường ngu không ai bằng dưới cái nhìn của hắn.
Hắn nói, so với tôi, hắn càng biết phải sinh tồn giữa thế gian này như thế nào. Hắn đương nhiên có biết. Từ khi hắn biết được sự bất thường của bản thân, quyết tâm kiềm nén bản năng làm một người bình thường, từng giờ từng khắc, hắn đều đang nghiên cứu xem phải làm sao mới có thể càng giống một người bình thường hơn.
Lên đại học, thành tích ưu tú, vào công ty, công việc xuất sắc, còn có một người vợ chưa cưới làm người người ngưỡng mộ. Đeo lên tấm mặt nạ tự mình vẽ nên, Thịnh Mân Âu bước lên con đường tương lai rộng mở, mãi đến tận khi… tôi trở về.
Giống như thể tôi cố tình được sinh ra để xung khắc hắn, trước đây tôi còn cảm thấy hết sức oan ức, cảm thấy cũng chẳng tới nỗi đó, giờ thì đã hoàn toàn hiểu rõ sự chán ghét của hắn đối với tôi.
Tôi luôn muốn va vào đường biên ngang của hắn, va vào dây xích chẳng hề vững chắc, thậm chí còn lỏng là lỏng lẻo, đại biểu cho “đạo đức” trong đáy lòng hắn.
Tôi tự cho rằng mình đang giữ vững nó, thực ra chỉ đang lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác rung chuyển lay động cánh cửa giam giữ con quái vật kia mà thôi.
Thế nên, làm sao hắn có thể yêu thích tôi được?
Tôi có lẽ là người duy nhất trên thế giới này biết đến bí mật của hắn. Người béo không thích cân, bởi vì cân sẽ nói cho hắn biết hiện thực tàn nhẫn. Thịnh Mân Âu cũng không thích tôi, bởi vì sự tồn tại của tôi tựa như đang nhắc nhở hắn rằng, hắn khác thường tới mức nào.
Trước ngày hôm qua, rất nhiều chuyện tôi đều nửa hiểu nửa không, không nghĩ rõ được, thế nhưng sau ngày hôm qua, bỗng nhiên tôi đã giật mình bừng tỉnh, thông suốt thấu đáo.
Có lẽ là ba tôi trên trời có linh thiêng cũng không nhìn nổi nữa, quyết định mượn chuyện của người khác để tháo gỡ khúc mắc của tôi, nhân thể thức tỉnh tôi.
Có một số chuyện, thực sự không miễn cưỡng được.
Thẩm Tiểu Thạch thấp thỏm bất an đi vào văn phòng của Thịnh Mân Âu, đi một bước lại quay đầu về, ánh mắt quấn lấy tôi dây dưa triền miên với tôi tới chân trời, học sinh tiểu học bị thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng cùng lắm cũng chỉ đến vậy.
Tôi phất tay, giục nó mau đi vào.
Nửa tiếng sau, Thẩm Tiểu Thạch đi ra, bước chân cũng loạng choạng, mặt mày hốt hoảng, hai mắt vô thần, phảng phất như thiếu nam vô tội bị yêu quái hút khô tinh khí.
Tôi đập bộp một cái lên vai nó, hỏi nó tình hình thế nào rồi.
Thẩm Tiểu Thạch giật mình, đã hoàn hồn lại: “À, luật sư Thịnh nói anh ấy sẽ cố gắng biện hộ vô tội, mà nếu như có điều kiện thích hợp, cũng sẽ không loại trừ phương án thỏa thuận bào chữa với cán bộ kiểm sát, bảo mẹ em nhận tội để đổi lấy thời kỳ thụ án ngắn hơn.”
Tôi vỗ vỗ bả vai nó: “Yên tâm đi, cứ giao cho anh trai anh.”
Thẩm Tiểu Thạch gật đầu: “Vâng.”
Buổi tối, bởi vì trước đó tôi nhờ Dịch Đại Tráng hỗ trợ còn nợ nó một bữa, nên tôi gọi cả nó và Ngụy Sư, cùng nhau đi làm bữa lẩu.
Cái món lẩu này, thực sự là ăn mãi không chán, càng ăn càng nghiện, nam nữ già trẻ đều ưng.
Bốn người đặt một căn phòng riêng, Thẩm Tiểu Thạch có chuyện trong lòng, ăn yếu nói cũng ít, chỉ liên tục uống rượu.
Dịch Đại Tráng cũng biết nhà nó có chuyện, thế là nỗ lực kể lể đủ thứ tin đồn của mấy ngôi sao cố làm nóng bầu không khí, cùng Ngụy Sư hai người một đáp một xướng rất giống đang hát đôi.
“Đại Tráng, anh và Tiểu Thạch đều từng nhờ vả luật sư Thịnh rồi, mày cũng phải cố mà giữ, tuyệt đối đừng gây chuyện.” Ngụy Sư cụng chén với Dịch Đại Tráng rồi nói, “Bớt xung đột với người khác, bị minh tinh người ta tố cáo rồi vào thêm lần nữa là nhục lắm.”
Dịch Đại Tráng suýt nữa sặc rượu, lau rượu trên cằm nói: “Anh Ba anh đừng có gở mồm em xin anh đấy, với cả gần đây em không bám theo mấy ngôi sao đó nữa, anh yên tâm đi.”
“Không bám theo sao thì cậu bám theo ai?” Tôi vừa ăn lạc vừa hỏi.
Dịch Đại Tráng dùng vẻ mặt gian xảo cười hì hì, úp úp mở mở: “Chuyện này thì không thể nói ra được, nói ra rồi không còn bất ngờ gì nữa hết. Nói chung là tin tức giật gân đủ để náo động xã hội, năm nay em chỉ bám theo đúng vụ này thôi, công khóa đủ hết rồi, bảo đảm cuối năm sẽ thành vụ to.”
Không nói thì không nói, tôi cũng không có tính buôn chuyện, cũng không có hứng thú gì với tin giật gân.
Ăn gần xong, tôi trả tiền rồi đi. Thẩm Tiểu Thạch chỉ uống rượu, say ngất ngây, đứng dậy thôi cũng lảo đảo, Ngụy Sư vốn muốn đỡ nó, kết quả là cả hai người cùng nhau kẹt vào khung cửa.
Tôi không yên tâm về bọn họ, Dịch Đại Tráng vừa khéo lại về cùng đường với Thẩm Tiểu Thạch, nên tôi bảo nó dẫn Thẩm Tiểu Thạch một đoạn, còn tôi thì đưa Ngụy Sư về nhà.
Kết quả là Ngụy Sư cứ cố không chịu, vung tay lên, bảo tôi tự đi về, nói rằng muốn tìm Thẩm Tiểu Thạch tâm sự, khuyên nhủ nó một phen.
“Nó đã say thành thế rồi anh còn tâm sự gì với nó nữa?” Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Tiểu Thạch đang được Dịch Đại Tráng dìu đi, hai gò má say ửng hồng, như thể đã ngủ, “Không tâm sự nữa, về nhà ngủ đi.”
Ngụy Sư hất tay tôi ra: “Hôm nay không tâm sự được, thì sáng sớm mai anh tâm sự với nó.”
Vóc người ổng cao, cố chấp như vậy tôi cũng không phải đối thủ, đành không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, làm phiền Dịch Đại Tráng vất vả, đưa hai con sâu rượu này về nhà.
Tôi cũng không ngờ được rằng, chỉ mỗi vụ đưa người này thôi còn có thể xảy ra sự cố, suýt nữa khiến cho F4 Thanh Loan chúng tôi tan đàn sẻ nghé thì thôi, còn đẩy Dịch Đại Tráng vào một cảnh ngộ hết sức lúng túng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...