Lời Mạc Thu nói trùng hợp với nội dung Thẩm Tiểu Thạch vừa mới trình bày qua điện thoại, cậu ấy quả thật đã bị kẻ xấu lừa gạt tình cảm.
Nhưng cậu ấy mới vừa thoát khỏi cơn nguy kịch, giờ lại đang ở nơi công cộng, tôi không tiện hỏi kỹ, đành phải tạm an ủi vài câu, bảo cậu ấy đừng lo lắng, mọi chuyện cứ chờ cho khỏe lại rồi hẵng tính.
Mạc Thu vốn đã mất máu thêm cả thiếu khí, khóc òa một lúc xong thì chẳng mấy chốc đã không còn bao nhiêu thể lực, nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi ngay.
Mấy ngày sau, tôi đều chạy qua chạy lại giữa tiệm cầm đồ và bệnh viện, may mà tôi cũng có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân nên mới không xảy ra sự cố gì.
Hôm xuất viện, tôi đưa cậu ấy về nhà, cậu ấy ấp úng mời tôi vào nhà ngồi một lúc, rót cho tôi tách trà, rồi nói có thứ cần đưa cho tôi.
Tôi ngồi trên sofa phòng khách, cậu ấy tiến vào phòng ngủ, nghe tiếng động có vẻ như đang lục lọi tìm gì đó.
Trong phòng kéo rèm, cả phòng đều tối, dưới đất chất đống đồ đạc linh tinh, có thể đoán được Mạc Thu cũng không hay dọn dẹp nhà cửa.
Ngày đó lúc cảnh sát tìm thấy cậu ấy, cậu ấy đang nằm trên sàn nhà tắm, bên cạnh là chậu than đỏ lửa, tay đã bị rạch ra một đường.
Trong mấy ngày trông nhà hộ cậu ấy, Thẩm Tiểu Thạch có nhân tiện giúp cậu ấy dọn dẹp buồng tắm cùng vết máu dưới sàn, làm xong còn gửi tin nhắn cho tôi bảo rằng cảm thấy mình như thể “phu dọn đường” trên phim.
Ngồi được mấy phút, Mạc Thu dùng một tay ôm một đống đồ lớn đi từ phòng ngủ ra, tôi thấy cậu ấy bước đi thôi cũng không vững, liền vội vàng đứng dậy nhận lấy.
“Cảm…cảm ơn cậu.” Hai chúng tôi cùng nhau đặt đồ xuống bàn uống nước, cậu ấy đặt mông xuống ghế sô pha, mới đi có vài bước như vậy mà trên trán đã đổ mồ hôi.
Mạc Thu cúi đầu nhìn chăm chú vào vải băng quấn quanh cổ tay trái mình, dùng giọng yếu ớt mà vẫn rõ ràng nói: “Tớ không cần những thứ đó nữa, làm phiền cậu dọn hết hộ tớ đi.”
Tôi lật lên nhìn, phát hiện cả một chồng này đều là đủ loại poster quảng cáo cùng với photobook của La Tranh Vân, không ít cuốn còn có chữ ký tay.
Trong lòng tôi đã chắc chắn, nhưng vẫn muốn hỏi một câu: “Bỏ hết à?”
Mạc Thu gật đầu, tóc mái che mất khuôn mặt tái nhợt mà tiều tụy của cậu ấy. Ánh sáng đã từng lóe lên trong mắt cậu ấy, giờ phút này đã chẳng còn sót lại gì.
“Tớ và hắn ta bắt đầu nói chuyện từ hè năm ngoái… trên tài khoản mạng xã hội của hắn ta.” Giọng điệu của cậu ấy khá bình tĩnh, thậm chí còn hơi âm u ảm đạm, “Trước đó tớ cũng đã từng gửi tin nhắn và đăng bình luận cho hắn ta rồi, nhưng hắn ta chưa bao giờ trả lời cả, cho nên chỉ giống như tớ đang độc thoại thôi. Ngày hôm đó, tớ gửi tin nhắn cho hắn ta theo thường lệ, kể cho hắn ta rằng một ngày tớ làm những gì, ăn những gì, cuối cùng lặp lại như những lần trước rằng tớ sẽ luôn ủng hộ luôn thích hắn, không ngờ hắn ta lại trả lời tớ, còn bảo tớ lưu số điện thoại riêng của hắn vào. Từ sau đó, bọn tớ đã trò chuyện thường xuyên hơn…”
La Tranh Vân không phải mới làm vậy lần đầu, có thể nói là chuyên gia thả thính, dùng ngôn từ ám muội đúng lúc, như gần như xa, bẫy cho người thành thật như Mạc Thu mất hết lý trí, còn chưa thấy người thật đã muốn nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Vỗ béo con mồi xong mới há miệng đớp, La Tranh Vân mất nửa năm vỗ béo con cá tép đáng thương là Mạc Thu, có thể nói là trút đủ tâm tư. Tới lúc cảm thấy đã có thể kéo lưới, gã mượn lí do gặp mặt bên ngoài, hẹn Mạc Thu đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
“Vừa mới đầu, hắn ta biểu hiện không khác gì trên màn hình cả, dí dỏm, mau miệng, phong độ nhẹ nhàng…” Mạc Thu cúi thấp đầu, ngón tay vắt vào nhau một cách máy móc, trông rất căng thẳng.
La Tranh Vân, một ngôi sao mà từ mọi ý nghĩa đều vô cùng lóng lánh, muôn người chú ý, đột nhiên lại nảy sinh hứng thú với một người tầm thường tới không thể tầm thương hơn như mình, đã vậy còn bí mật giao du, đây quả thực là cực hạn theo đuổi idol mà Mạc Thu có khả năng nghĩ đến.
Cậu ấy đã hoàn toàn bị gã đàn ông này bắt làm tù binh, tin tưởng mọi lời ngon tiếng ngọt từ miệng gã, thỏa mãn hết thảy yêu cầu và mệnh lệnh của gã. Cậu ấy giẫm chân vào bẫy rập, không hề đề phòng nhận lấy đồ uống đối phương đưa cho, chẳng mấy chốc, ý thức đã trở nên mơ màng, tay chân rã rời.
Cậu ấy bị bỏ thuốc, mà La Tranh Vân thì chỉ ngồi đối diện cậu ấy, cao quý vắt chân, ung dung thong thả thưởng thức cậu ấy giãy giụa kinh hoàng như đang xem một trò hề.
“Tớ muốn trốn…”
Nhưng Mạc Thu đã không trốn đi được, chỉ mới vài bước, La Tranh Vân đã đuổi kịp cậu ấy từ phía sau, bịt kín mũi miệng của cậu ấy, rồi tha cậu ấy lên giường.
Mạc Thu nếu đã đáp ứng đến cuộc hẹn, đương nhiên là đã nghĩ tới chuyện có khả năng xảy ra. Cậu ấy đã là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho bản thân mình, nhưng cậu ấy lại không ngờ được sự kiện này sẽ xảy ra bằng một hình thức bạo lực mà bỉ ổi như vậy.
“Một người đàn ông trưởng thành nói ra câu này nghe chắc sẽ rất kỳ lạ… nhưng lúc đó… tớ…” Cậu ấy nghẹn ngào, “Tớ thật sự sợ lắm, đau khổ lắm.”
La Tranh Vân thích nhìn cậu ấy gào khóc, gã ép buộc cậu ấy, nhục nhã cậu ấy, cuối cùng còn chụp ảnh cậu ấy bất lực xin tha, dùng chúng để uy hiếp, để thưởng thức.
“Chuyện này… Cậu đã nghĩ tới báo cảnh sát chưa?” Tôi cũng mới nghe thấy chuyện cầm thú như vậy lần đầu, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, mà chân tướng vẫn đột phá tam quan của tôi, khiến cho nội tâm tôi cảm thấy rất khốn nạn.
“Hắn ta dùng video đe dọa tớ, nói rằng chỉ cần tớ dám báo cảnh sát, hắn ta sẽ phát tán video lên mạng. Huống hồ…” Mạc Thu lau sạch nước mắt trên khóe mắt, nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt, “Đàn ông xâm hại đàn ông sao có thể coi là cưỡng hiếp? Báo cảnh sát sẽ chỉ thành chuyện cho tất cả mọi người cười nhạo tớ. Hắn ta có thể thuê luật sư nổi tiếng nhất cả nước biện hộ cho hắn, ekip của hắn chẳng mấy chốc sẽ có thể đổi trắng thay đen cho hắn, mà tớ thì… sẽ chẳng giành được gì ngoài nhục nhã cả.”
Tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, rút một điếu thuốc ra, châm lửa rít một hơi.
“Cái gì mà không được coi là cưỡng hiếp, không cưỡng hiếp thì là đồng lòng à? Cậu có đồng ý không?”
“Tớ không đồng ý thì cũng có thể làm thế nào.” Mạc Thu trông càng uể oải hơn, “Từ sau lần đó, hắn ta thường xuyên dùng video để khống chế, bắt tớ đi gặp hắn ta, ép tớ quay thêm càng nhiều video hơn… lại một vòng tuần hoàn ác tính như vậy. Lần nào hắn ta cũng làm rất cẩn thận, tớ không có chứng cứ gì để vạch trần hắn ta cả.”
La Tranh Vân dùng thời gian nửa năm để hoàn toàn nắm Mạc Thu trong lòng bàn tay, biết rằng với tính cách của mình, cậu ấy sẽ không thể nào phản kháng, cũng không có ai để kể bí mật này ra, thế nên càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè thực hiện những tội ác của gã.
Áp lực tích tụ lại từng chút một, đau khổ không có chỗ nào để trút ra, vì trốn tránh hiện thực, cậu ấy chỉ có thể chọn cái chết.
“Vì một kẻ cặn bã như vậy, không đáng.” Không khí ngột ngạt cùng cực, tôi thở ra một ngụm khói, không nói thêm được lời an ủi nào nữa, “Thực ra cậu có chứng cứ mà, chính cậu là chứng cứ. Cũng không phải là hoàn toàn không có hi vọng…”
Mạc Thu sững sờ, co rúm người lại nói: “Tớ… Tớ không được đâu… Cậu biết mà, từ nhỏ tớ đã vô dụng rồi.”
Thấy cậu ấy như con chim cút run lẩy bẩy, tôi quả thực uất giận không có chỗ giải tỏa. Cậu ấy chính là vì lúc nào cũng như vậy nên mới có thể bị người khác bắt nạt tới chết.
Mà giận xong lại cảm thấy mình chẳng qua cũng chỉ đang suy bụng ta ra bụng người. Tôi không phải Mạc Thu, Mạc Thu cũng không phải tôi, tôi không thể nào thấu hiểu được cảm thụ của cậu ấy, cậu ấy đương nhiên cũng sẽ không thể quyết đoán như tôi.
Nói một cách thắng thắn thì, cả hai chúng tôi đều không sai, người sai là tên khốn La Tranh Vân kia.
Mạc Thu dường như đã cảm nhận được cảm xúc của tôi, cái tay không bị thương kia siết chặt thành nắm đấm, giọng lại càng sợ sệt: “Xin lỗi cậu, lại làm phiền cậu rồi. Tớ… Tớ sẽ đi báo cảnh sát, tớ sẽ không chịu đựng để hắn bắt nạt nữa. Dù sao công việc của tớ cũng không phải tiếp xúc với ai, kể cả có làm lớn chuyện, tớ… tớ cũng không sao cả, cùng lắm thì sau này không ra khỏi nhà.”
Haizzz, cậu ấy nói như vậy, nghe như thể là vì tôi nên mới đi báo cảnh sát…
Sao tôi lại có cảm giác, nếu như cậu ấy đi báo cảnh sát thật, chuyện này rầm rộ lên, với sức ảnh hưởng cùng với năng lực tài chính của La Tranh Vân, mượn sự tấn công từ dư luận, cậu ấy tuyệt đối sẽ không chịu nổi áp lực, trái lại còn chết nhanh hơn?
Nói cho cùng, tôi cũng không ôm tinh thần trượng nghĩa vì dân trừ hại dâm ma nhiều đến như vậy, tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này hộ Mạc Thu, chứ không phải ép cậu ấy chết.
“Nói câu gì nghe ngốc thế, một tháng hai tháng có khi còn kiên trì được, một năm hai năm, thậm chí năm năm mười năm, đợi đến khi nếm trải đủ cô độc không có ai để chia sẻ, cậu sẽ không nói ra được câu như kiểu “cùng lắm thì sau này không ra khỏi nhà” nữa đâu.”
Hoạt động trong một không gian cố định, mấy năm đều chỉ như một ngày sẽ buồn khổ tới mức nào, cậu ấy căn bản vẫn chưa được nếm trải, cho nên mới có thể nói ra một câu nói ngây thơ theo cảm tính như vậy.
“Thôi, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã.” Tôi nhúng tàn thuốc vào cốc trà chưa đụng một ngụm nào, cầm lấy đống ảnh trên bàn, “Tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách.”
Hai ngày sau, Mạc Thu hoang mang gọi điện thoại tới, nói rằng La Tranh Vân lại liên hệ với cậu ấy, nhưng cậu ấy lấy lí do người không khỏe để từ chối, La Tranh Vân hình như không mấy vui vẻ, nói xong câu cuối cùng cậu ấy đã suy sụp khóc òa lên.
Cậu ấy vừa xin lỗi tôi, vừa hỏi tôi nên làm gì.
Tôi đang định an ủi cậu ấy, cậu ấy lại bỗng nhiên dập điện thoại, đợi tới lúc tôi tới nhà cậu ấy, vất vả gõ được cửa nhà mở ra, lại phát hiện trên vết thương cổ tay trái của cậu ấy đã không thấy vải băng đâu, vết khâu bị cậu ấy làm rách một lần nữa, đang chảy máu.
Tôi không thể làm gì khác hơn là mặt tối sầm dẫn cậu ấy đến bệnh viện khâu lại lần nữa, lúc ngồi trên xe taxi đã mấy lần muốn bảo tài xế cứ lái tiếp đi, lái thẳng tới đồn cảnh sát luôn đi, nhưng cũng biết cho dù có lái tới thật, e là Mạc Thu cũng sẽ chẳng nói ra một chữ nào.
Vấn đề tâm lý ngày càng trầm trọng của Mạc Thu khiến tôi không thể không tăng tốc kế hoạch của mình.
Đối phó với cặn bã, thực ra có rất nhiều phương pháp, nhưng vào lúc nhận ra được những con đường đàng hoàng đều đã bị chặn đứng, vậy thì có lẽ sẽ phải tự mở ra lối đi riêng.
Tôi cũng không có nhiều bạn bè, nhưng vừa khéo lại có người trong giới giải trí.
Dịch Đại Tráng làm paparazzi chưa được mấy năm, mà trong tay không hề thiếu dưa về La Tranh Vân.
“Anh đừng có thấy gã trông tự cao tự đại như vậy, thật ra nổi tiếng giỏi chơi trong giới đấy, nhưng đều là tôi tình anh nguyện, chưa hề xảy ra chuyện gì bao giờ, cho nên tin đồn của bọn em cũng chỉ là truyền miệng rỉ tai nhau thôi, không có đất dụng võ.” Dịch Đại Tráng vừa hút thuốc vừa nói, “Em thật ra cũng biết mấy câu lạc bộ, hộp đêm mà gã thường lui tới, nhưng lúc nào bên cạnh gã cũng có vệ sĩ kè kè đi cùng, anh không chặn được gã đâu.”
“Anh không định chặn gã.” Người qua lại cửa hàng, trên mặt mỗi người nếu không phải lạnh lùng thì chính là xa cách, không ai rảnh để ý đến ai, tôi lại cố tình muốn đi để ý đối tượng mười mấy năm trước mình từng trợ giúp, chính tôi cũng bị bản thân làm cho cảm mẹ nó động, “Không phải gã thích quay video sao? Anh đây sẽ quay hẳn cho gã một cái MV, cho gã quay phê pha luôn.”
Động tác trên tay Dịch Đại Tráng dừng lại: “Anh có ý gì?”
“Gãi đúng chỗ ngứa của gã. Gã thích chăn rau chứ gì, vậy thì dùng mỹ nam kế với gã, lấy sắc lừa tiền ngược lại.”
Một kẻ trước nay đều tự phụ như vậy, nhất định sẽ không ngờ đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, đặt bẫy nhiều rồi cũng sẽ trở thành con mồi rơi vào bẫy.
“Mỹ nam kế?” Dịch Đại Tráng càng khiếp sợ hơn, “Anh?!”
“Nghĩ cái gì đấy?” Tôi hất hất cằm vào trong cửa tiệm, “Người như anh không hợp với gu thằng cha này, nhìn thấy trong kia không? Đấy mới là thỏ con vừa nhu nhược vừa ngây thơ trong mắt cá mập.”
Dịch Đại Tráng nhìn theo tầm mắt tôi, vừa khéo nhìn thấy Thẩm Tiểu Thạch đang nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại một cách không còn hình tượng gì, hình như là sắp thua game, vẻ mặt lúc ấn phím trông hết sức dữ tợn, như thể dạ xoa hành tẩu giữa ban ngày.
Dịch Đại Tráng run lên: “Tiểu Thạch… liệu có đảm đương được trọng trách này không?”
“Không được cũng phải được.” Tôi đẩy cửa đi vào, thân ái trìu mến đi về phía Thẩm Tiểu Thạch trên sôpha, “Tiểu Thạch à, anh Phong bàn với em chuyện này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...