vì trong những thứ Cat đc cho uống có thuốc ngủ nên cô bé ngủ mê mệt hết ngày thứ 9. nếu ko ngủ, có lẽ cũng lo đến phát ngất vì cái nhìn của mụ già người sói mỗi khi mụ đi qua phòng giam phát đồ ăn. để rồi sáng ngày thứ 10, Cat bừng tỉnh vì bị ba mụ cùng phòng đánh thức dậy. cả người cô rã rời, tê dại vì đau đớn, vì thiếu vận động, vì giấc ngủ li bì. thấy trên gường mình có mớ đồ lùng bùng nhìn như quần áo mới, lành lạnh, Cat mới giật mình. chết rồi....
cô quên cả đau đớn, bật dậy khỏi gường nhìn chòng chọc vào gương. một con bé hốc hác, đầu tóc bù xù, mặt xanh nanh vàng nhìn lại Cat với đôi mắt hốt hoảng và tác phong ngớ ngẩn ko chịu nổi nhưng hoàn toàn lành lặn. nhìn xuống tay chân mình, Cat mới thấy cơn đau trào lên dữ dội. lành cái gì chứ, các vết thương chẳng hề có chút chuyển biến nào vì thuốc đâu có tác dụng gì, ám thị vẫn vô cùng hiệu quả khiến ọi ng nhìn vào đều thấy cô hoàn toàn lành lặn, chỉ hơi gầy thôi.
lê lết về gường, xem xét bộ quần áo sau khi uống thuốc giảm đau trong chiếc lọ nhỏ đc bọn cai tù cho hôm trước, Cat lia mắt lên chiếc áo để cắt những vết đứt đoạn trên lưng rồi dùng tay xé toạc lưng áo ra. chiếc áo biến thành một thứ đồ hở lưng nghệ thuật vô cùng. làm tương tự với các phần khác của chiếc áo, Cat hài lòng khi thấy nó chẳng còn là chính nó nữa, hở hang, ko tay, trễ ngực và quan trọng hơn hết là khoe đc tất cả các vết thương ra ngoài. còn quần ư? cắt cả hai ống, biến nó thành quần đùi là đc.
hài lòng nhìn tác phẩm bất đắc dĩ của mình, Cat lẩm bẩm một mình nhưng cố ý để ba mụ trong phòng nghe đc:
- thế này mới gọi là thời trang chứ....
cô cột cao tóc lên, thay bộ đồ mới một cách rón rén vì thuốc giảm đau vẫn ko làm những vết thương hết đau hoàn toàn, chỉ là dịu đi chút ít. giả vờ chẳng hề đau đớn cho hợp với vẻ ngoài hoàn toàn lành lạnh, Cat vứt đôi dày ra, đi chân ko và tự tin thắt dây lưng vào. cô sẽ bỏ ám thị ngay khi đc đưa khỏi nhà tù, chuyển giao cho đội áp tải. nhưng...nếu đội áp tải ko phải là đội cận vệ thành Xezata mà cùng một guộc với nhà tù thì sao? liệu Xeza có sắp xếp vẹn toàn đc hay ko? chẳng biết, tùy cơ ứng biến vậy. Cat thoáng giật mình, đứng chết trân khi bóng mụ người sói già thấp thoáng ở đầu hầm ngục. cô chưa kịp nhớ ra mụ ta, chưa kịp kiểm tra xem mụ có thấy những vết thương hay ko, chưa kịp làm gì cả....
nhưng chỉ còn một giờ nữa thôi, nếu Cat ko nhầm, một giờ nữa cô sẽ đc giải thoát khỏi nhà tù này, một giờ nữa là hình phạt của Xeza hết hiệu lực, một giờ ngắn ngủi chẳng thể đủ cho bất cứ loại thánh dược thần kỳ nào chữa nổi từng ấy vết thương trên ng cô. nếu Xeza đã làm tới mức này thì hẳn cậu ta phải sốt ruột hơn ai hết và chẳng để cho nhà tù giữ Cat lại dù chỉ một phút.
vỗ về sự sợ hãi trong lòng, Cat đứng sát song sắt, cố tình để lọt vào mắt mụ già ng sói. và quả đúng như cô nghĩ, ánh mắt mụ lia về phía Cat, sững lại vài giây nhưng ko đến nỗi quá ngạc nhiên, hẳn là mụ đã đoán đc phần nào chuyện đang xảy ra những ngày qua. mụ từ từ tiến về phía Cat, trên tay vẫn đang cầm một vài chiếc khay ăn còn sót lại mà mụ phải thu nhặt nốt. Cat nhìn mụ ta với ánh mắt mà cô cho rằng có thiện cảm nhất, sự thỏa thuận hiện rõ trong đó đến nỗi mụ già ng sói bước nhanh hơn. bàn tay xinh đẹp của Cat mân mê chiếc dây lưng và ánh mắt mụ quét qua, dừng nguyên ở đó, sáng lên như có thắp đèn ở trong. chưa bao giờ thực sự hiểu đc giá trị của đồng tiền vì ko phải dùng đến nó, Cat bất ngờ vô cùng khi trông thấy lòng tham trần trụi hiển hiện ngày một rõ trên khuôn mặt tưởng như bị thời gian điêu khắc thành chai sạn qua từng ấy nếp nhăn. chưa mở lời đã thành công đến quá nửa rồi. ko cần biết người sói có trung thực, có tôn trọng những giao dịch, có hứng thú với chính trị hay ko, chỉ cần nhìn những gì hiện lên trong đôi mắt đó Cat đã có thể hoàn toàn yên tâm rằng nếu mụ cầm chiếc dây lưng vô giá này thì cô sẽ yên ổn ra khỏi nhà tù với những vết thương của mình. mụ tiến tới gần, bàn tay nhăn nheo với những móng vuốt bẩn thỉu bất giác vươn ra. Cat hơi lùi lại tránh khỏi tầm với của mụ và khẽ hỏi:
- bà có trông thấy gì ko?
mụ ng sói nhìn cô, đôi mắt vẫn còn tinh anh chao đảo, rồi mụ lắc đầu. Cat cười nhếch một bên mép và tiếp tục:
- tôi có đẹp ko?
cái tình trạng chằng chịt những vết thương cũ có mới có đang đóng vẩy đen này thì sao gọi là đẹp đc. ánh mắt mụ nấn ná ở những vết lõm do bị dí những thỏi sắt nung đỏ, lướt lên đùi trái gần như bị lột da vì vết roi ra rồi nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh tia hi vọng của Cat:
- đẹp....rất đẹp...
Cat gật gù hài lòng. tiến lại gần song sắt và thì thầm:
- mụ có biết khi tôi ra đc khỏi nhà tù, tôi có thể làm gì những ng sói ko?
sự đe dọa ánh ko làm mụ người sói nao núng, thậm chí còn khiến mụ nở một nụ cười nhăn nheo đáng sợ.
- ta thấy rõ sức mạnh của người....ta biết ngươi thuộc tầng lớp nào....- mụ thều thào- và vì thế, món đồ kia có lẽ là nhỏ nhoi với người...để đổi lấy một bữa ăn ngon lành mà ta sẽ rất vui lòng phục vụ....
thỏa thuận hoàn thành. Cat nhếch mép:
- nếu ko ngon, ta e rằng quãng đời còn lại mụ sẽ chẳng thể tận hưởng nổi thứ gì đâu.
rồi từ từ tháo chiếc dây lưng ra, cô đưa nó ụ ng sói trước sự chứng kiến của ko biết bao nhiêu con mắt. nhưng chẳng quan trọng, chúng đều ko hiều chuyện gì thực sự đang diễn ra, còn mụ già ng sói, quên cả việc giả vờ già cả và lọm khọm, đỡ lấy chiếc dây lưng và vừa tần ngần ngắm nhìn nó vừa bỏ đi quên cả mấy chiếc khay đang thu dọn dở.
đôi mắt sắc như dao của Cat dõi theo mụ, nếu mụ nuốt lời, cô e rằng những đau đớn mà cô đã phải chịu sẽ trút cơn căm hờn lên mụ ta thay cho bản tính lương thiện của cô.
một giờ trôi qua trong căng thẳng, nặng nề và lặng lẽ. với ba kẻ cùng phòng, Cat chỉ đc coi là bị chuyển từ địa ngục này đến địa ngục khác thôi, chẳng có gì quan trọng. nhưng với cô, đây là một bước ngoặt lớn, nhiệm vụ đầu tiên của cô, nhiệm vụ thực sự, sắp hoàn thành rồi.
bọn cai tù kéo đến, loảng xoảng mở cửa, trói tay Cat lại bằng một sợi xích khổng lồ rồi kéo đi. mỗi bước chân là một bước đi lên thiên đàng, mỗi giây trôi qua tim Cat càm đập dữ dội. hồi hộp bước hai bàn chân trần ko còn cảm giác vì thuốc giảm đau qua từng cánh cổng sắt, thời gian như trôi chậm đến điên người.
từng cánh cổng, từng phút đau đớn vì đòn roi, từng khoảnh khắc kinh hoàng hét ko thành tiếng khi những thỏi sắt nóng đỏ áp vào da thịt, từng đoạn ký ức rời rạc khi nửa tỉnh nửa mê lướt qua, trôi theo những cánh cổng sắt....
Cat nhận thấy những sự bối rối của cai tù khi cổng chính sừng sững hiện ra trước mắt cô, và thậm chí sự sợ hãi trên nét mặt bọn quản lý nhà tù. cô cắn răng, cố gắng để ko cười, trí tưởng tượng bay bổng, hi vọng lại đc giao ột đội áp tải của đội cận vệ thành Xezata... rồi nhà tù này sẽ phải thay đổi.
cánh cổng nhà tù dưới sự điều khiển của hai quản lý từ từ mở ra, Cat cúi đầu bước qua cánh cổng, bước qua lằn ranh giới phép thuật vĩ đại của thời gian mà cảm thấy chính lớp bảo vệ cũng rúm động khi quét qua người cô. từ từ ngẩn đầu lên, Cat choáng váng, trước mắt cô là một biển người.
camera, máy ảnh, micro, mọi thứ và một biển người...phóng viên, nhà báo, quân đội, cận vệ, và Xeza.... đứng sừng sững phía trước xe áp tải, một Xeza bằng xương bằng thịt. không gian im lặng như tờ, ko một ai cử động. đến lúc rồi....
Cat lia mắt nhìn qua bóng dáng quen thuộc của Calas trong quân đội thành nguyên thủy, nhận thấy sự nhẹ nhõm vừa thoáng hiện lên trong đôi mắt căng thẳng tột cùng đó. cô liếm môi, đôi mắt tự nhiên lóe lên tia sáng giận dữ. ám thị trượt khỏi người Cat, thu về cơ thể nhanh như kéo rèm, cả cơ thể bị thương lộ ra giữa ánh sáng ban ngày khiến không gian đông cứng lại. tất cả những người có mặt tại đó mở tròn mắt, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào thân hình kinh khủng, tàn tạ và gớm ghiếc đó, ko ai cử động trong 5s.
Cat nhìn thẳng vào Xeza, sự căm thù trong đôi mắt xanh xinh đẹp đụng phải ánh mắt mà cô ko bao giờ có thể tưởng tượng ra, ko hi vọng biểu cảm đó xuất hiện.
không gian bùng lên những tiếng rào rào khi các máy ảnh đồng loạt hoạt động, người ta xôn xao gào thét những câu hỏi, cố gắng xô đẩy nhau để nhìn cho rõ quay cho rõ, quân đội vội vã dàn ra chặn đám phóng viên lại gần Cat. còn cô, bất động vì ánh mắt của Xeza. nửa giây trước, khi Cat chưa bỏ ám thị, ánh mắt đó vẫn còn lạnh lùng,bình thản. nhưng bây giờ thì sao? khuôn mặt cậu ta hiện lên hai chữ bàng hoàng, đôi mắt xinh đẹp mở to kinh hãi, 'sự bất ngờ, tức giận, xót xa, đau đớn, hối hận và ko thể tưởng tượng nổi' hòa lẫn với nhau tạo thành một cảm xúc ko thể định nghĩa đc. cứng lại trong vài s, Xeza bừng tỉnh khỏi chính mình, khuôn mặt sa sầm xuống lấy lại sự lạnh lùng ko mấy thuyết phục vì quá choáng váng. vẫy tay ra hiệu cho đội cận vệ đang đằng đằng sát khi phía sau mình sai họ đón Cat, Xeza quay vào xe áp tải. Cat liếc mắt sang Calas, nhìn sự giận giữ của anh ta với tâm trạng thỏa mãn, hờ hững và nhẹ nhõm. trong vài giây vừa rồi, cô đã thấy đc cái mà Xeza cố sống cố chết dấu kín, phần ng, phần nhân cách, sự lương thiện của cậu ta. tất cả những căm hận, nguyền rủa, thù ghét Xeza trong những ngày chịu khổ biến mất....
thay vào đó, nhìn khuôn mặt tức giận của Calas, nhìn những nỗ lực cố ngăn cản phóng viên chụp ảnh, quay phim, trái tim Cat như co lại. Calas...ư?
bước cùng đội cận vệ lên chiếc xe áp tải đặc biệt lớn, Cat đc đưa vào khoang chỉ có Xeza đứng tựa lưng vào tường. rồi đội cận vệ lui ra, Cat điềm tĩnh nhìn ánh mắt tăm tối đó, hỏi nhỏ:
- ngài hài lòng chứ, thưa ngài. tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Xeza ko trả lời, nhưng xin thề là Cat thấy đôi mắt cậu ta lóe lên như vừa bị một mũi dao đâm thẳng vào tim. từ từ tiến lại gần Cat, Xeza đưa tay tháo chiếc bông tai bên tai trái Cat ra, đeo vào tai phải mình và quay lưng đi:
- chúng ta sẽ đến bệnh viện.
giọng nói lạnh lùng, khẩu âm là một mệnh lệnh. Cat cúi đầu:
- vâng thưa ngài.
Chương 45
chiếc xe áp tải lao vút đi như muốn chạy trốn khỏi những ống kính ngoan cố vẫn đang chĩa theo cố chụp cho loạt ảnh hoàn chỉnh. yên vị trong khoang riêng đã đóng cửa nhưng Cat vẫn có thể nghe đc những tiếp xì xầm bàn tán đầy phẫn nộ từ các khoang bên cạnh. cô hỏi Xeza:
- tại sao lại có nhiều ng biết đến như vậy?
câu hỏi dường như thừa thãi vì chính bản thân Xeza sẽ ko bao giờ thừa nhận chuyện cậu ta đánh tiếng cho các phóng viên đến, tuy nhiên Xeza vẫn trả lời:
- vài ngày trước, một trong những tờ báo do Kiban Frank bảo hộ có đưa lên một bài báo nói bóng gió về tình trạng bạo lực trong nhà tù gây ra một làn sóng tranh cãi giữa các đảng phái chính trị, quân đội và nội bộ nguyên lão viện. Calas, người trực tiếp quản lý quân đội thành nguyên thủy và gián tiếp chịu trách nhiệm về nhà tù đã khẳng định trước báo chí rằng bài báo chỉ là một chiêu bài chọc phá vớ vẩn, cái trò chọc gậy bánh xe mà Kiban vẫn hay dùng để công kích chính quyền khiến họ sợ hãi, tự phạm sai lầm. tuy nhiên, phát ngôn đó đã khiến Kiban giận giữ, thư ký đã dẫn lời anh ta gửi tới toàn thể phóng viên Vương Quốc rằng nếu muốn biết sự thật thì tới nhà tù vào ngày hôm nay chờ cô đc phóng thích....
Xeza nói một hơi đều đều như ru ngủ nhưng khiến Cat lạnh cả người. Calas phủ nhận...và bao che cho nhà tù ư? còn Xeza, làm cách nào để giật dây đc cả Kiban trog khi mối quan hệ của bọn họ là 'ko đội trời chung'. Xeza tiếp:
- vì thế từ sáng sớm, hầu hết phóng viên đều tập trung trước nhà tù vì Kiban thường ko bao giờ trực tiếp lên tiếng nên mỗi lần anh ta nói đều là một lần chính xác. Calas vô cùng tức giận, huy động cả quân đội đến để giải tán cánh nhà báo nhưng ko thành vì bọn họ có quyền tự do ngôn luận và đủ thứ luật do chính nhà vua ban hành để bảo vệ quyền đó. nếu ko có chuyện gì với cô thật thì chắc Calas sẽ bắt tất cả những người đc cho là cầm đầu vụ này...tuy nhiên...cô đã làm tốt ngoài mong đợi, Catarina Luss... cô biết ai làm ra vụ này, cô biết những gì đang xảy ra trong cái địa ngục đó, cô đã sử dụng đúng cách những thứ tôi giao cho....
ánh mắt Xeza khiến Cat như muốn nhảy khỏi xe áp tải, đôi mắt sâu và u ám đến chết người xoáy vào cô một cái nhìn tang tóc. giống như Xeza đang nói 'ước gì cô ngu ngốc, ước gì cô đừng hiểu những thông điệp của tôi, ước gì cô đừng để mình bị hành hạ'. Chẳng lẽ sau này khi cô lên làm chỉ huy rồi cũng phải làm thế với cấp dưới của mình, cũng phải hi sinh ai đó vì mục đích lớn hơn....
họ im lặng trên đoạn đường còn lại cho đến khi chiếc xe áp tải đỗ thẳng xuống trước cổng bệnh viện thành Xezata. Cat suy nghĩ miên man đến nỗi chẳng nhớ nổi mình xuống xe bằng cách nào, vào bệnh viện ra sao cho đến tận lúc nằm lên chiếc gường vô hình phía trên một bể dung dịch màu xanh trôg như bồn tắm chứa nước biển. chiếc tivi nhỏ ở góc phòng nói léo nhéo làm Cat ngóc đầu dậy:
- ' đây là kênh truyền hình K.K.B của tập đoàn Frank, truyền hình trực tiếp từ nhà tù thành nguyên thủy. như quý vị cũng thấy....
phía sau cô phóng viên là một đám nhốn nháo đang đấu khẩu với quân đội và ko chịu lùi lại
-'... quân đội thành nguyên thủy dưới sự chỉ huy của hoàng tử Rafael Calas đang cố gắng giải tán phóng viên tụ tập trước nhà tù nhằm mục kích sự kiện phóng thích cận vệ Catarina Luss sau mười ngày chịu hình phạt giam giữ bắt buộc với mục đích huấn luyện. câu hỏi đc đặt ra trong những ngày qua đang đc dần làm sáng tỏ, và nếu như ko có chuyện gì xảy ra trong nhà tù uy tín bất khả xâm phạm thì tại sao quân đội lại phải gay gắt như thế với phóng viên, xin lỗi, tôi ko có ý xúc phạm....chúng ta hãy yên lặng chờ xem nhé, sắp đến giờ phóng thích....'
mấy bác sỹ ở đó ấn đầu Cat xuống, xúm lại xử lý những vết thương do bị dí sắt nung, Cat cố ngóc đầu lên. đúng ngay lúc ống kính đang chĩa vào cánh cổng lớn đang từ từ mở ra. những vị bác sỹ ở đó cũng dán mắt vào ti vi nên ko ai ngăn Cat nhìn thân hình kinh khủng của mình bị ống kính quay cận cảnh, trông vô cùng khiếp đảm. chỉ có đôi mắt vẫn sáng lực tia nhìn căm giận và nhìn thấy cô cũng ngạc nhiên vì ko ngờ mình lại biểu cảm như thế. sau những phút im lặng là nhốn nháo xô đẩy, cô phóng viên gào lên điều gì đó ko thể nghe đc, rồi đội cận vệ đưa Cat lên xe và quân đội tuốt gươm sáng loáng, rút đũa phép ra. Camera tắt ngấm.
cat nằm xuống, ko xem tiếp nữa. Calas từ từ chìm xuống một nơi nào đó rất sâu trong tâm trí mơ màng vì bị gây mê của cô bé tội nghiệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...