Hạ Hữu Thất vào toilet để trang điểm lại, khi bước ra liền nhận được cuộc gọi từ bên kia đại dương.
Đầu dây bên kia Brie thở dài một tiếng, có chút khó nói nên lời: “Chị gái à, em cho rằng tiền anh cho em là nhặt được ở trên đường hả?”
Người phụ nữ phản đối: “Khi anh đưa tiền cho dàn nam sủng trong hậu cung của mình để mua xe cũng không thấy chớp mắt một cái, thế nào, em đây chỉ tiêu một chút anh liền đau lòng sao?”
Brie bị chọc cười: “Nếu em là đàn ông, anh đây không nói hai lời liền mua cho cưng.”
“Nếu em mà là đàn ông, con mẹ nó, anh chỉ có thể bị em ép khô thôi nhá!”
Brie xoa xoa trán, giọng điệu trở nên dịu xuống: “Thất Thất…”
“Brie, anh nhất định phải mua món này.”
Hạ Hữu Thất giả vờ khịt mũi: “Nếu không phải tại anh, em cũng không để mất anh ấy.
Bây giờ, anh ấy hận em tới chết rồi, đối với em đều là bộ mặt lạnh lùng, trong lòng em sao có thể không ủy khuất được chứ?”
“Em mà ủy khuất cái rắm.” Brie không lưu tình chút nào mà cắt ngang lời cô: “Ông đây còn không rõ cái “đức hạnh” chết tiệt kia của em sao, nói không chừng bây giờ còn đang cảm thấy thú vị, vui đến quên cả trời đất.”
Cô gái lập tức thu lại giọng điệu nghẹn ngào: “Cũng tạm nha.”
Brie cười nhẹ: “Xin hỏi cô gái, lúc nào thì anh mới có thể về nước gặp em đây.”
“Để nói sau đi…”
Hạ Hữu Thất lấy bật lửa cùng điếu thuốc trong túi ra, quẹt hai lần ánh lửa bật lên, cô nhẹ nhàng hút vào, nhả ra một làn sương trắng nhàn nhạt.
Cô khẽ nở nụ cười: “Chờ em ăn thịt được anh ấy trước đã.”
Trong bãi đậu xe ngầm của sảnh tiệc, hai hàng xe sang trọng được sắp xếp ngay ngắn, mức độ xa hoa này quả thực có thể tổ chức ngay một buổi triển lãm xe hạng sang.
Khi còn học cấp ba, anh đặc biệt yêu thích các kiểu xe thể thao đầy phong cách, không có việc gì làm ngoài lái xe đi rêu rao khắp nơi.
Nhưng ma nữ nhỏ kia chưa bao giờ ngồi lên, còn châm chọc khiêu khích nói anh là nhà giàu mới nổi.
Lúc đó anh yêu cô rất nhiều, yêu đến mức hơn cả bản thân mình.
Anh sợ cô không thích nên âm thầm đem chiếc xe bán đi, đổi lấy loại xe mini mà mọi cô gái đều yêu thích, đến mức bị mọi người trong nhà chế giễu anh cũng không thèm để ý chút nào.
Mỗi ngày, anh đều cùng cô đi ăn mì hoành thánh trong con hẻm nhỏ cũ nát.
Sau đó, mỗi lần về tới nhà đều như một con sói đói lao đi kiếm ăn, còn phải chịu đựng ánh mắt xem thường của người nhà.
Anh từ bỏ căn hộ đắt tiền xa hoa của mình mà chen chúc với cô bên trong căn nhà cũ kỹ, sự phách lối của vị thiếu gia kiêu ngạo cũng tan biến theo gió trong tiếng “cọt kẹt cọt kẹt” của chiếc giường.
Bãi đậu xe ngầm yên tĩnh đến lạ thường, tiếng bước chân của anh lúc nặng lúc nhẹ, không bị gián đoạn mà vang vọng bên tai.
Đó là một âm thanh khắc sâu vào bên trong ký ức, làm cho người ta đau lòng đến tuyệt vọng.
Anh cứ như thế đi về phía trước mấy chục mét, gần tới trước xe mình, ánh mắt vốn tĩnh mịch của có chút hoảng hốt.
Anh thế mà lại nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ rực rỡ.
Cô gái nhỏ lười biếng dựa vào đầu xe của anh, hai tay tùy ý chống ra sau, hai chân bắt chéo vào nhau, tư thế cực kỳ quyến rũ.
Đôi giày cao gót ôm trọn mũi chân lắc lư qua lại, nở nụ cười tươi như hoa, giữa chân mày hiện lên vài phần lưu manh.
“Cố tổng.”
Cô nhiệt tình hướng về phía anh chào hỏi, tư thế không thay đổi, chờ đợi người đàn ông tự giác đến gần.
Cố Dực nhìn ma nữ nhỏ với bộ ngực đầy đặn suýt chút nữa mắng thành tiếng.
Anh đứng cách xa một mét, giọng nói lạnh lùng xa cách: “Cô Hạ lại có chuyện gì?”
Hạ Hữu Thất tỏ vẻ bị tổn thương, lông mày rũ xuống: “Người ta không phải cố ý đoạt lấy món đồ mà Cố tổng yêu thích mà.
Nếu anh thích, em sẽ tặng cho anh, làm gì mà lạnh lùng như thế chứ?”
Cô Dực cười khẩy, thực là thú vị, hai ba câu liền khiến anh trở thành người có lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn.
“Quân tử bất đoạt nhân sở ái.”
*Quân tử bất đoạt nhân sở ái: nghĩ là quân tử sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích.
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, tự mình đi về phía ghế lái: “Hơn nữa, tôi so với cô Hạ đây không giàu có bằng, này cũng là chuyện hiển nhiên.”
Hạ Hữu Thất nhếch môi, đi theo đằng sau anh, ngay lúc anh vừa mở cửa xe liền đè tay anh lại.
Lòng bàn tay lạnh buốt, khí lạnh từ mu bàn tay thấm vào tận trong tim.
Cố Dực lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu không mấy kiên nhẫn: “Hạ Hữu Thất.”
Anh không hất tay ra ngay, cô gái nhỏ được đằng chân lân đằng đầu liền luồn ngón tay của mình vào kẽ hở giữa những ngón tay của anh, đan vào rồi gắt gao siết chặt.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ khẩn cầu: “Em không lái xe, Cố tổng có tiện đường không?”
Cố Dực nhìn chằm chằm vào bàn tay bị cô nắm chặt, đột nhiên dùng sức thô báo kéo mạnh cô một cái, vây hãm cô giữa lồng ngực của anh và chiếc xe.
Những cô gái bình thường đều sẽ hét lên một tiếng theo bản năng, riêng chỉ có Hạ Hữu Thất bày ra bộ mặt mừng rỡ như điên, đặc biệt ngoan ngoãn nép vào trong lồng ngực của anh.
Anh cúi đầu sát lại gần bên tai cô, hơi thở nặng nề: “Không tiện đường, cô Hạ có thể lăn được không ?”
“Ồ…”
Cô nhíu mày, như có chút đăm chiêu mà đưa tay xoa nhẹ trên cổ của anh, đầu ngón tay vén áo khoác ra, cách lớp áo sơ mi đi xuống, giọng nói mập mờ: “Lăn giường?”
Mắt Cố Dực càng tối hơn, thô bạo khống chế bàn tay nhỏ bé đã luồn đến thắt lưng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng là cô muốn làm gì ?”
Hạ Hữu Thất không nhịn được cười thành tiếng, chớp chớp mắt, chân thành hỏi lại: “Em muốn làm gì, anh đều cho em làm sao ?”
Người đàn ông không lên tiếng, lùi lại cách xa một chút, nhìn thấy ánh mắt khó có thể hiểu được được của cô.
Cô dễ dàng thoát khỏi tay anh, đứng trước mặt anh, từng chút từng chút cởi áo sơ mi của anh, ngón tay lạnh lẽo trượt tới chỗ quần lót đã căng cứng.
Lông của anh từ trước đến nay đều rậm rạp, lộ ra một đường dài xuống bụng dưới, cô chạm vào lông mao dày rậm, nơi nào đó trong cơ thể cô bùng lên một cảm giác giòn tan kỳ lạ, hô hấp trở nên dồn dập.
Cô nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn anh, cực kỳ giống như một con rắn hoa đang phun mật độc: “Cố tổng, chúng ta đánh cược đi?”
Hơi thở Cố Dực cực kỳ dồn dập, giọng nói thô ráp: “Đánh cược cái gì?”
“Đánh cược anh, có thể cứng trong năm giây.”
—————–
Lời tác giả: Nói thiệt là cái dòng thứ hai tui không hiểu bà tác giả nói cái gì đâu -_-
Đã gửi bản cập nhật kép ~
Trạng thái cập nhật của Meow tùy thuộc vào “Bullard” của mọi người, haha, những người yêu thích tiểu Khoát biết điều đó mà ~
Loại đánh cược nhàm chán này, chắc chắn Tiểu Cố nhà ta sẽ không thua……..
sao mà được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...