An nhàn dễ khiến con người ta lười biếng, thậm chí là ủy mị. Đường Cửu vốn hạ quyết tâm ở bên Dung Dư Dương nhiều nhất ba bốn ngày, nhưng do đủ loại sự tình chậm trễ, cô đã ở lại sáu ngày, hơn nữa nghĩ đến việc phải đi thì nội tâm lưu luyến vô cùng.
Mỗi lần muốn mở miệng nói rời đi, chỉ cần nhìn bóng dáng Dung Dư Dương ngồi an tĩnh, cô sẽ không mở miệng được. Nếu có thể, cô muốn lẳng lặng bên Dung Dư Dương cả đời, không làm gì hết, chỉ cần được lẳng lặng ngắm anh là tốt rồi.
Đường Cửu chống má nhìn Dung Dư Dương im lặng sờ sách chữ nổi bên cửa sổ: “Sư phụ à, em…”
Dung Dư Dương dừng tay, hôm nay anh thay dải lụa che mắt màu vàng nhạt khiến anh thoạt nhìn ôn hòa đi nhiều: “Hả?”
Đường Cửu muốn nói bỗng chẳng nói nên lời, rung chân cúi đầu tránh tầm mắt anh: “Em định ra ngoài một chuyến, khoảng một tháng sẽ về.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng lật từng trang sách, trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Ừ.”
Đường Cửu mím môi, vô cớ cảm giác bản thân làm tổn thương Dung Dư Dương, cô đi qua, ngồi quỳ cạnh chân anh, ngả đầu vào đùi anh.
Kỳ thực, Đường Cửu biết mình đi không hề sai, Dung Dư Dương cũng biết Đường Cửu đi là vì anh, nhưng đối với họ mà nói, tách ra luôn một trải nghiệm không hề thoải mái, nhất là khi Dung Dư Dương biết Đường Cửu đi mạo hiểm.
Dung Dư Dương thở dài, anh là người không có tư cách phản đối nhất. Nếu không phải vì anh, Đường Cửu chẳng cần vất vả như thế, hơn nữa thành tựu của cô sẽ cao hơn hiện tại. Tay anh đặt trên đầu Đường Cửu, khẽ khàng vuốt tóc cô: “Em phải luôn nhớ, anh đang chờ em.”
Lần đầu tiên Dung Dư Dương nói lời kích thích kiểu này, nhưng giờ đây anh phát hiện nói ra hình như cũng không quá khó.
Dung Dư Dương cúi đầu ‘xem’ Đường Cửu: “Nếu em xảy ra chuyện, anh sẽ không bất chấp tất cả làm lớn chuyện, nhưng… anh sẽ ở bên em.”
Cô gái của anh ngốc nghếch thế này, tới nơi xa lạ bị ức hiếp thì phải làm sao bây giờ? Anh luôn muốn che chở cô, mặc kệ là còn sống hay đã chết.
Đường Cửu rầu rĩ ‘vâng’ một tiếng, đây là uy hiếp lớn nhất, cô tin Dung Dư Dương nói được làm được, nên cô không dám gặp chuyện không may, cũng không thể xảy ra chuyện, bởi vì cô luyến tiếc.
Dung Dư Dương hỏi: “Em định đi đâu?”
Đường Cửu do dự chuẩn bị nói ra thì di động bỗng đổ chuông, cô sửng sốt, đứng lên nói: “Sư phụ ơi, em nghe điện thoại đã.”
Dung Dư Dương gật đầu.
Đường Cửu tới bàn trà cầm di động, nhìn số điện thoại mới nhận máy: “Thế nào rồi Phùng Phi?”
Dung Dư Dương ngón tay vân vê góc sách, Phùng Phi? Nếu anh nhớ không nhầm, Phùng Phi là đệ tử quan môn* của Cổ lão, mà Cổ lão am hiểu bùa chú, có địa vị rất cao trong giới phong thuỷ, nhưng sao Đường Cửu lại quen biết Phùng Phi?
(*) Đệ tử quan môn là đệ tử cuối cùng được sư phụ thu nhận, sau đó sư phụ sẽ không nhận đệ tử trực tiếp nữa. (Nguồn: Baidu)
Không biết Phùng Phi bên kia nói gì mà Đường Cửu nghe xong thấp giọng hỏi: “Chắc chắn không? Được, tôi biết rồi.”
Đường Cửu cúp điện thoại, nhíu mày, cô nhìn về phía Dung Dư Dương: “Sư phụ, vừa rồi Phùng Phi gọi điện báo, hình như anh ta phát hiện ra một chỗ trộm vận khí người.”
“Trộm vận khí người?” Dung Dư Dương cũng bỏ qua chuyện Đường Cửu và Phùng quen nhau thế nào, nghe vậy bèn nói: “Chắc chứ?”
Đường Cửu cầm móc khóa gấu treo di động: “Phùng Phi không xác định, anh ta đã gọi cho sư huynh của mình, chỉ là họ chuyên về bùa chú, không am hiểu lĩnh vực này nên mới gọi điện cho em, nhờ em giúp.”
Trộm vận khí người là điều đại kỵ trong giới phong thuỷ, những việc tương tự không phổ biến nhưng cũng không ít, chung quy huyệt tốt hữu hạn.
Ở trong mắt một số người, huyệt có phong thủy đẹp ẩn giấu kho báu phong phú, cho nên trăm phương ngàn kế nghĩ cách chiếm một huyệt tốt.
Đôi khi vì lòng tham, dẫu biết huyệt tốt có chủ, họ vẫn không chịu bỏ qua, nhưng không dám hoặc giả không có năng lực di dời hài cốt đã được mai táng, do đó sinh ra việc trộm phong thủy huyệt tốt.
Nếu chỉ là trộm phong thuỷ huyệt tốt, hành động này tuy sai nhưng không ảnh hưởng nhiều, một số kẻ thiếu đạo đức chẳng những cướp đoạt phong thủy của người ta mà còn gây nguy hại đến cả nhà nguyên chủ.
Suy cho cùng đây là một loại tà thuật hại người ích ta, nếu nhà phong thủy chính phái phát hiện sẽ nhắc nhở gia đình nguyên chủ, sau khi được gia chủ đồng ý sẽ ra tay can thiệp.
Bởi vậy, khi Phùng Phi phát hiện ra nhưng không dám xác nhận, việc đầu tiên là gọi điện cho sư huynh và Đường Cửu.
Dung Dư Dương rất căm ghét những hành vi tương tự, thậm chí phải nói là căm ghét mọi loại tà thuật: “Anh đi cùng em.”
Đường Cửu nói: “Vâng.”
Làm việc phải có chừng mực, nếu lúc này Đường Cửu biết tình huống cụ thể của ‘hư long’ (long mạch bị đứt, hư tổn), cô nhất định tập trung điều trị hư long, tuy nhiên hiện tại cô không có tin tức về hư Long, lần này đi ra ngoài chủ yếu là tìm kiếm.
Mà Phùng Phi nếu không chắc chắn bảy phần, sẽ không gọi cuộc điện thoại này.
Dung Dư Dương nghe thấy Đường Cửu đồng ý không chút do dự bèn thở phào trong lòng, anh vuốt phẳng góc sách vô tình làm nhàu nát: “Là nơi nào? Nếu xa thì bảo anh Lâm đặt vé.”
Đường Cửu cười hì hì nói địa điểm.
Anh Lâm ghi nhớ: “Anh đặt khách sạn luôn nhé?”
Đường Cửu không biết xấu hổ đáp: “Anh Lâm đặt một phòng cho em và sư phụ là được, giường đôi lớn càng tốt…”
“Đường Cửu!” Gò má Dung Dư Dương đỏ lựng: “Im miệng.”
“Hì hì.” Đường Cửu khoan khoái nhảy tới phía sau Dung Dư Dương đẩy xe lăn nói: “Không được, trộm vận khí người rất nguy hiểm, buổi tối ngủ em sẽ sợ.”
Anh Lâm: “…”
Dung Dư Dương mím môi, bám tay vịn xe lăn, có chút kiềm chế lại có chút vui vẻ: “Phòng Suite*.”
(*) Phòng Suite Dung Dư Dương nhắc đến là bộ phòng có 2 phòng ngủ nhỏ bên trong.
Đường Cửu làm nũng: “Anh à, phòng Suite đắt lắm, chúng ta ở phòng đôi nhé?”
Dung Dư Dương không nhịn được nữa: “Còn nói nữa thì ở một mình.”
Đường Cửu mới ‘à’ một tiếng, sau đó cao giọng gọi: “Anh Lâm ơi, đặt một phòng Suite.”
Anh Lâm: “…”
Dù Đường Cửu đã kéo Dung Dư Dương đi xa, anh Lâm vẫn nghe thấy cô làm nũng nói mình mắc chứng hoảng sợ khi ngủ. Vấn đề là họ đều biết, Đường Cửu có thể ở trong nghĩa địa hai ngày hai đêm, đi theo các nhà khảo cổ học xuống mộ, chút việc cỏn con này cũng đáng để cô sợ hãi?
Tuy lòng đầy châm chọc, anh Lâm vẫn ngoan ngoãn đặt phòng, miễn cho đến lúc không đặt được Suite, không biết Đường Cửu sẽ giày vò người ta thế nào đâu.
Dung Dư Dương và Đường Cửu đều không kéo dài thời gian, dọn hành lý trong ngày, hôm sau lên máy bay, anh Lâm đã sắp xếp đón sân bay, chẳng qua chờ họ về đến khách sạn cũng đã là buổi chiều. hai người chịu đựng cả một ngày đều thấm mệt, Đường Cửu báo cho Phùng Phi một tiếng.
Phùng Phi không ngờ Đường Cửu mời được Tôn đại Phật Dung Dư Dương, sau khi xác định thời gian đi xem mộ bèn cúp điện thoại, anh ta nhìn sư huynh Lý Thanh Mặc với vẻ mê mang: “Sư huynh, Đường Cửu còn dẫn theo cả Dung tiên sinh.”
Lý Thanh Mặc nghe vậy cũng sửng sốt: “Anh biết rồi.”
Phùng Phi thoáng bất an hỏi: “Thật sự nghiêm trọng vậy ư? Nếu không Dung tiên sinh sao có thể xuất hiện?”
Dung Dư Dương tuy còn trẻ nhưng địa vị trong giới phong thuỷ rất cao, hơn nữa năm đó lần đầu tiên anh xuất hiện tại Đại hội Phong thuỷ, rất nhiều người đều khinh thường anh, bởi vì anh không chỉ mù mà còn què chân, đối với lĩnh vực phong thuỷ, mắt mù là nhược điểm trí mạng. Khác với ‘mạc cốt toán mệnh’*, rất nhiều yếu tố phong thuỷ cần phải xem bằng mắt.
(*) đoán mệnh qua sờ nắn.
Ấy mà Dung Dư Dương – người vẫn luôn bị xem thường – lại giành được hạng nhất.
Chỉ là lần đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người tham dự Đại hội Phong thuỷ không chịu mở miệng, hồi ấy Phùng Phi không có tư cách tham dự, chỉ có Lý Thanh Mặc đi theo sư phụ, song mặc kệ Phùng Phi hỏi thế nào, Lý Thanh Mặc đều không nói, chỉ dặn Phùng Phi không nên trêu chọc Dung Dư Dương.
Lý Thanh Mặc nói: “Chưa chắc, có lẽ do không yên lòng về đồ đệ thôi.”
Phùng Phi bĩu môi: “Đường Cửu hung tàn như vậy, có gì mà không yên lòng chứ.”
Lý Thanh Mặc không đáp lời.
Lúc này, Đường Cửu – người bị nói hung tàn – đang mặc váy ngủ kéo dép lê mềm mềm, ôm gối đầu đứng trước cửa phòng Dung Dư Dương chơi xấu.
Dù biết khó có khả năng, nhưng nếu không thử một chút thì tuyệt đối không tranh thủ được phúc lợi chung chăn chung gối cùng Dung Dư Dương.
Dung Dư Dương cự tuyệt không chút lưu tình, tay run run chỉ vào cửa: “Nghiệt đồ, đi ra ngoài!”
Đường Cửu đáng thương tì cằm trên gối, làm nũng: “Anh, em sợ chỗ lạ.”
Dung Dư Dương thừa biết Đường Cửu nói dóc lại kìm lòng không đặng: “Em mở vali của anh, bên phải có hộp nhỏ màu đen.”
Đường Cửu sửng sốt đi qua, dựa theo lời Dung Dư Dương tìm được hộp gỗ hắc đàn*.
(*) gỗ hắc đàn (gỗ tử đàn): tên gọi chung của gỗ đàn hương, một trong những loại gỗ quý.Dung Dư Dương nói: “Mở ra.”
Đường Cửu mở ra thấy hương an thần đặt trong hộp gỗ hắc đàn, chỉ ngửi cũng biết là do Dung Dư Dương tự tay làm, Đường Cửu cắn môi.
Dung Dư Dương nhẹ giọng: “Khi ngủ nhớ đốt nó, buổi tối anh sẽ dặn anh Lâm pha cho em ly sữa nóng.”
Ngón tay Đường Cửu chạm nhẹ hương an thần: “Anh ơi, sao anh lại ngọt đến vậy?”
Lần này, cổ anh cũng đỏ theo: “Nghiệt đồ, đi ra ngoài!”
Đường Cửu một tay ôm gối đầu, một tay cầm hương an thần, cười hì hì nói: “Vâng, lát em qua xem anh.”
Dứt lời, cô không đợi anh nói gì thêm, ôm đồ bước đi.
Dung Dư Dương mấp máy môi, nghe thấy tiếng đóng cửa, khóe miệng hơi nhếch, nhưng khi đặt tay lên đùi, gương mặt anh tái nhợt, ngón tay vuốt dải lụa mỏng che mắt: “Anh cũng muốn xem em.”
Giọng của anh rất nhẹ, tưởng chừng gió thổi là bay, yếu ớt vô lực.
Chẳng biết nhờ hương an thần hay sữa nóng, Đường Cửu ngủ một mạch đến hừng đông, khi thay quần áo ra rửa mặt, cô thấy Dung Dư Dương đã ở phòng khách, anh Lâm đang dọn điểm tâm sáng, Đường Cửu bèn chào một tiếng. Rửa mặt xong, định đẩy Dung Dư Dương đi ăn, cô chợt nghe anh nói: “Trên bàn có nước ấm, uống nước đã.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...