Xe ngựa một đường lái vào hoàng cung, ngói lưu ly màu vàng óng, thành cung màu son, thị vệ đang mặc cung trang, không khỏi biểu hiện ra chỗ này là Hoàng Thành cao lớn uy nghiêm. Mặt trời mới mọc , ngói lưu ly màu vàng tuyết đọng chiếu sáng rực rỡ, ôn nhuận trắng noãn.
Trên đường tuyết đọng sớm bị dọn dẹp sạch sẽ, hai người xuống xe ngựa đi vào cửa cung bên trong, liền có một gã thái giám chờ chực đã lâu tiến lên đón, khom người nói, "Tham kiến Vương gia, Vương Phinương nương, Thái hậu sáng sớm đang ở trong cung Diên thọ chờ."
Tần Tử Minh nhìn An Tri Cẩm một cái, hắn vốn hôm nay thiếu chút cho người đưa tin đến thỉnh an rằng hắn và nương tử không hợp ý nhau, hiện tại nếu An Tri Cẩm thấy Thái hậu, sau này tự nhiên không thể tùy tiện nói hưu nàng.
An Tri Cẩm thấy vậy, còn tưởng rằng hắn đang nhắc nhở mình, tay hết sức tự nhiên đưa tới, kéo cánh tay hắn.
Hắn bị hành động này của An Tri Cẩm làm sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó vui mừng nhướng mày, cảm thấy nương tử cường hãn này vẫn còn cứu được, thích thú vui mừng lôi An Tri Cẩm đi theo thái giám hướng phía sau triều đình đến thọ Cung.
Vừa tiến vào hậu cung, cảnh sắc chung quanh cùng phía trước khác xa một trời một vực, khắp nơi điêu khắc chạm trổ, núi giả nước chảy, tuy bị tuyết trắng bao trùm, lại như cũ không thể che dấu hết cách kết cấu bố trí tỉ mỉ cùng mỹ cảnh vô cùng khéo léo.
Tần Tử Minh nắm tay An Tri Cẩm một đường vào diên thọ Cung, Thái hậu cũng sớm đã trong cung chờ, nghe thái giám ngoài cử thông báo, không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng.
"Tôn nhi hướng Thái nãi nãi thỉnh an." Vừa vào tẩm cung, Tần Tử Minh liền lôi kéo An Tri Cẩm quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái với Thái hậu.
"Đứng lên đi đứng lên đi." Thái hậu nhạc vui tươi hớn hở đỡ hai người bọn họ dậy, cầm lấy lò có thể cất trong tay áo trên bàn, hướng mỗi người đưa một cái, trong giọng nói mang theo một tia trách cứ, "Mới buổi sáng sớm, bên ngoài trời lạnh, hai người các ngươi cũng không hiểu chuyện một chút. . . . . ."
Thái hậu tuổi chừng bảy tám chục, một đầu tóc hoa râm, trên mặt mặc dù có đầy nếp nhăn nhưng lại có vẻ phá lệ hiền lành.
Mắt thấy Thái nãi nãi lại tái phát bệnh dài dòng, Tần Tử Minh chen ngang lôi tay nàng, ở bên cạnh nàng ngồi xuống, cợt nhả nói, " Thái nãi nãi, Tôn nhi nhớ ngươi muốn chết, mấy ngày nữa khí trời tốt, ta liền cùng phụ hoàng nói một chút, mang ngài xuất cung đi chơi."
"Thái nãi nãi lớn tuổi như vậy rồi, còn chơi cái gì."
"Ai nói ngài như thế, Tôn nhi mấy ngày nay ở kinh thành phát hiện một nhà ăn gà quay cực kỳ ngon, so với Trương Ngự trù ngự thiện phòng kia làm canh gà không biết ăn ngon gấp bao nhiêu lần, ngài nhất định phải đi nếm thử."
Trong tay đang cầm lò ấm áp, hoà thuận vui vẻ, nhìn hai người này nói đùa ấm áp, An Tri Cẩm một nơi nào đó trong lòng có một tia xúc động, đối với vị Thái hậu hiền lành này sinh ra một tia hảo cảm.
"Ngươi đã cưới vợ rồi, còn suốt ngày chỉ biết ăn uống vui đùa. . . . . ." Nói tới đây, Thái hậu mới vừa ý thức được An Tri Cẩm đang lạnh nhạt đứng ở một bên , vội vàng kéo nàng qua ngồi ở bên cạnh mình, cẩn thận chu đáo một phen, sau đó không nhịn được khen, "Không nghĩ tới lão An Ngọc ăn chơi trác tàng này lại sinh được nữ nhi dung mạo xinh đẹp như vậy . . . . . ."
An Tri Cẩm mí mắt giựt một cái, nghe Thái hậu gọi lão cha ruột mình là ăn chơi trác táng, trong lòng nàng mơ hồ có một loại cảm giác không rõ—— hầu gia cha ruột của nàng, tựa hồ cũng không phải là người làm cho người ta bớt việc.
"Thối tiểu tử, sau này không cho phép khi dễ vợ của ngươi, không cho phép đi ra ngoài loạn chơi, nếu bị Thái nãi nãi biết ngươi khi dễ A Cẩm, Thái nãi nãi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
A Cẩm, tựa hồ đã hơn nhiều năm, không có ai gọi nàng như vậy .
"Oan uổng a. . . . . ." Tần Tử Minh nghe vậy, trong lòng hộc máu, thật không biết ai khi dễ ai đó, với thân thủ của An Tri Cẩm, hắn dám khi dễ nàng sao?
"Tốt lắm tốt lắm, Thái nãi nãi biết các ngươi cũng là bé ngoan, nếu thành hôn, sẽ phải tương thân tương ái, hai bên cùng ủng hộ, Thái nãi nãi đều lớn tuổi như vậy rồi, không chừng ngày nào đó sẽ nhắm mắt, hai người các ngươi, sớm một chút sinh chắt trai cho Thái nãi nãi. . . . . ."
Tần Tử Minh chỉ cảm thấy Thái hậu thật giống như càng nói càng hăng, vội vàng cắt đứt lời của bà, "Đúng, Thái nãi nãi, A Cẩm nàng biết ngài thích ăn đậu đỏ cao, riêng sáng sớm đã làm cho ngài xem như lễ ra mắt, ngài mau nếm thử đi, nếu không ăn sẽ nguội."
An Tri Cẩm sửng sốt một chút, nhìn Tần Tử Minh đem một hộp đựng thức ăn đặt lên cái bàn, vừa mở ra, bên trong quả nhiên là sáu đĩa đậu đỏ cao hết sức tinh xảo.
Nàng vốn cho rằng Tần Tử Minh mang cho Thái hậu thứ gì, lại không nghĩ rằng, hắn dĩ nhiên là vì giúp mình đòi sự quan tâm của Thái hậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...