Đợi An Bối Lưu Phong rời khỏi,Thiên Vân mới dám đưa Lạc Thiên Y ra khỏi nhẫn không gian,để lại mấy viên Hồi Tiên Đan rồi trở lại. Nàng không thể rời khỏi nhẫn không gian quá lâu được,thương tích của nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Thiên Vân trở về nhẫn không gian,bế quan ở trong phòng tu luyện. Nàng thở dài,lấy ra một đan dược Thượng phẩm uống rồi ngồi khoanh chân,điều hòa pháp lực trong cơ thể. Đan dược Thượng phẩm đi vào đan điền,chậm rãi hòa tan với pháp lực,đồng thời điều hòa lại cơ thể và chữa trị những đoạn kinh mạch bị thương,hoàn phục những đoạn kinh mạch bị đứt. Thiên Vân đang định rót thêm pháp lực vào đan điền thì đột nhiên,đan dược phản ứng,mạnh mẽ phản xạ lại toàn bộ pháp lực làm kinh mạch vừa được trị chữa lại thương tổn như ban đầu. Nàng trừng mắt,mạnh mẽ phun ra một ngụm máu lớn,tay gắt gao ôm ngực đang đau đớn đến nỗi nước mắt như sắp chảy ra,miệng đỏ máu khẽ thì thào
"Thật khó chịu a! Xem ra,thương tích này vô vọng rồi. Mà cũng đúng,kinh mạch đứt rồi,đan dược thượng phẩm thì làm gì được"
Thiên Vân nhếch môi cười,lau đi máu dính trên khéo môi,trong mắt tràn đầy bi thương. Nàng đứng dậy,đem cất khoả đan dược Thượng phẩm vào một cái hòm gỗ nhỏ,lại lấy ra một thanh chủ thuỷ đã sớm sét rỉ,đôi môi mỏng hơi nhở ra rồi lại thôi,trực tiếp ngã người xuống giường,mắt nhắm dưỡng thần,tay vẫn thuỷ chung nắm chặt lấy thanh chủ thuỷ này.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lạc Thiên Y chớp chớp mắt mấy cái rồi nặng nề ngồi dậy. Nàng thấy toàn thân đau như bị dao cứa,lại nhức nhối và nặng nề nhưng mang đá. Mơ hồ nhìn lại nơi này,nheo nheo mắt vài cái,cuối cùng nàng cũng hồi phục thần thức,thở dài thườn thượt rồi giở chăn,ngồi khoanh hai chân bắt đầu hồi lại pháp lực.
Vì đã ngồi liền ba ngày(theo thời gian trong nhẫn không gian) truyền thụ pháp lực vào lò luyện dịch nên đan điền của Lạc Thiên Y giờ đang ở trạng thái suy yếu,nàng lại huy động lượng pháp lực còn lại chảy vào các kinh mạch để trị chữa,làm vậy chẳng khác nào tự sát bởi thân là Triệu hồi sư,nếu đan điền không có pháp lực,cơ thể sẽ suy yếu đến chết. Nhưng,Lạc Thiên Y không mấy quan tâm đến điều đó. Sách của Thiên giới từng đề cập,không chỉ đan điền còn có cả kinh mạch cũng có thể hồi phục và gia tăng pháp lực,nếu có thể huy động pháp lực còn lại trong đan điền ngấm vào từng kinh mạch làm chúng nghịch chuyển,không chỉ làm tu vi tăng cao mà còn có thể bổ sung lại toàn bộ pháp lực trong thời gian ngắn. Tuy nhiên để thực hiện nói là cả một vấn đề nan giải. Kinh mạch nghịch chuyển chỉ có thể thực hiện khi đan điền gần như đã hoàn toàn cạn kiệt pháp lực,khi đan điền cạn kiệt Triệu hồi sư sẽ thấy toàn thân nặng nề cùng mệt mỏi vô cùng,hơn nữa nghịch chuyển cần phải tái tạo lại toàn bộ kinh mạch,chắc chắn không tránh khỏi đau đớn thấu xương thịt.
Vô lực cùng đau đớn,người nào có thể chịu được cho đến khi toàn bộ kinh mạch trong cơ thể có thể tái tạo lại.
Bất quá,Lạc Thiên Y không phải là người,nàng là yêu nghiệt biến thái ngàn năm khống gặp,nghịch chuyển không mạch là không thể vào tay nàng cũng thành có thể. Lạc Thiên Y ngồi khoanh chân,bắt đầu quá trình nghịch chuyển. Bước đầu để thực hiện là đả thông kinh mạch,thoát đi những thải khí tồn đọng trong cơ thể, Pháp lực còn sót lại trong đan điền được cơ thể huy động,từ từ chảy vào các kinh mạch,kinh mạch được pháp lực chuyển qua dần dần bị đả thông,thải khí trong cơ thể dần được thải ra ngoài. Bước tiếp theo là chặt đứt kinh mạch của chính mình,để tái tạo lại toàn bộ. Quá trình này vô cùng đau đớn bởi kinh mạch cũng là một phần cơ thể con người,nếu bị đứt dù chỉ là một kinh mạch giống như mất đi một bộ phận,đau đớn vạn phần. vậy mà quá trình này đòi hỏi đứt đi toàn bộ dây kinh mạch trong cơ thể,có thể nói là đau đến rút gân rút thịt.
Tuy nhiên,đau đớn với Lạc Thiên Y là gì,nàng đã sớm không biết đến hai từ đau đớn rồi.
Nàng nhắm mắt,cơn đau từ một kinh mạch bắt đầu,dần dần lan ra khắp cơ thể. Nàng nghiến răng,mồ hôi chảy dài trên trán,tay vừa nãy buông lỏng giờ cũng nắm chặt lại thành quyền,cơ thể có cảm giác vô lực đến kỳ lạ,ngay cả nhếch tay cũng không được. Pháp lực trong cơ thể như bị kích thích,không chút chậm trễ ngay lập tức chặt đứt từng đoạn kinh mạch một. Đau đớn,vô cùng đau đớn,đó là hai từ để diễn tả quá trình này,bất luận có là một nam nhân cũng không thể chịu nổi,vậy mà một nữ tử như nàng lại có thể chịu được,nàng đã yêu nghiệt,đã đau khổ đến mức nào,lại khiến cho chính mình không còn muốn nếm thêm tư vị này nữa?
Bước cuối cùng là tái tạo kinh mạch,bước này không còn đau đớn hay nhức nhối như trước,ngược lại sẽ làm người ta cảm thấy giảm bớt thống khổ,cơ mặt Lạc Thiên Y cũng theo đó mà dần giãn ra,thân thể không còn thấy vô lực như trước,bàn tay cũng bớt siết chặt đi phần nào nhưng mồ hôi trên trán,trên lòng bàn tay vẫn đọng lại thành hàng. Kinh mạch được tái tạo lại dần dần sản sinh ra pháp lực làm đan điền vốn đang khô cạn của nàng như được sống lại. Lạc Thiên Y thở hắt ra một hơi,mệt mỏi ngã vật xuống giường,đôi lam mâu dần khép lại,hơi thở cũng dần dần trở nên ổn định. Thân ảnh An Bối Lưu Phong lại một lần nữa xuất hiện trong phòng,bộ dạng có vẻ không đồng tình chỉnh lại tư thế nằm cua nàng,miệng quyến rũ hỏi nhỏ
"Sao nàng lại muốn ép buộc bản thân mình như vậy? Nàng rốt cuộc đã trải qua những gì,lại có thể khiến chính mình không còn biết đau như vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...