Lam Hỏa Kỳ Lân dẫn
đường cho Hàn Nguyệt Xuyên đến nơi hắn đã nói, đám hài tử sợ nàng xảy ra chuyện chạy đi theo sau, trên đường đi quả thật không khác gì U Linh
dẫn đường, những đóm lửa xanh dẫn đường như ma chơi gọi hồn.
-
Vào trong đó, chỉ cần ngươi đi ra được coi như ngươi thắng, ngươi làm
chỉ huy, ai có ý kiến gì thì ta ra mặt cho ngươi, kể cả lão Nhân Diện Ma Chu cũng sẽ không làm gì được ngươi.
Huyễn thú là ma thú như thế nào? Hàn Nguyệt Xuyên không rõ tại sao nhưng có một cái gì đó sai sai ở đây.
- Ma thú cấp Tông Sư mới có thể hóa hình người?
Hình như câu hỏi này nàng đã hỏi lần thứ hai rồi a. Lam Hỏa Kỳ Lân quay lại, khuôn mặt bất mãn đỏ ửng, cứ giống như nàng đã làm sai gì đó với hắn
vậy, ngẫm lại mới thấy bản thân đã hai lần đánh vào đầu của hắn. Nhớ
được mọi chuyện nàng ngại ngùng xin lỗi:
- Xin lỗi, lần đó là do ta ham chơi.
Nói là ngại ngùng xin lỗi, nhưng biểu cảm trên mặt lại giống như không có chuyện gì to tát cả.
- Ngươi còn dám nói, nếu ngươi không cáo trạng ta thì làm gì có chuyện ta vào địa lao ở cả ngày trời, ta phải dùng đến sức mạnh nguyên bản để
vượt ngục đấy! Ta giờ đang bị truy nã khắp nơi kia kìa, giờ muốn vào thế giới con người cũng đâu còn được nữa, ta đột nhập vào thế giới loài
người suốt năm năm để do thám, chờ đợi cơ hội đến, nhưng ngươi...
Nói giữa chừng hắn nghẹn giọng quay phất mặt về phía cửa đá, Hàn Nguyệt
Xuyên cũng chẳng nói gì nhìn cánh cửa, lại nhìn động tác của Lam Hỏa Kỳ
Lân, hắn như đang tìm cơ quan mở mật thất. Quả đúng như vậy, sau một lúc cửa đá mở ra, hiện ra trong mắt nàng là một con đường tối tăm.
- Vào đi, khi ngươi đi ra đặt tay lên viên đá màu lục phát quang ở gần cánh cửa thì cửa động sẽ tự mở ra cho ngươi.
Đi đến cánh cửa, Hàn Nguyệt Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn Làm Hỏa Kỳ Lân:
- Bảo vệ các đệ đệ của ta, khi ta đi ra thấy bọn chúng bị thương, ta sẽ
tìm ngươi tính sổ, cả hai người các ngươi Hạ Tiểu Ninh, Lam Hỏa.
Từ cái tên Lam Hỏa Kỳ Lân đã bị giảm xuống còn lại hai từ “Lam Hỏa”, dù có phần tức giận như nói cũng quá muộn màng đi, nàng vừa dứt lời liền một
bước đi vào trong động, cánh cửa đóng sầm lại.
Tách!
Búng
tay một cái, một đoạn hỏa diễm xuất hiện trước mặt Hàn Nguyệt Xuyên,
nàng vung tay múa múa một chút, từ một ngọn lửa nhỏ hóa thành từng đoạn
đường lửa thấp sáng cả con đường đi.
Một đường thẳng không biết
bao giờ mới đến nơi, dừng một chút, Hàn Nguyệt Xuyên nhìn lên tường, bàn tay trắng nõn của nàng tùy tiện đặt lên tường đá, vút một đường dài rồi thu tay lại. Nhìn xuống dưới đất, lại không có gì đặt biệt, cứ đi mãi
thì cũng không phải là cách, rất có thể nơi này là một mê cung một lối
đi, cứ đi mãi rồi sẽ có ngày bị lạc.
Đi vào trong Hắc Giới, Hàn
Nguyệt Xuyên đến thư viện, những lúc này nàng không biết nên tìm sách về mê cung hay về mật thất. Nhớ kiếp trước hình như đám thiếu úy thường
hay chơi một trò đoán may rủi, tất cả xếp thành một vòng trong, tung cục đá nhỏ lên trời, cục đá rơi xuống gần ai nhất thì người đó dẫn đường.
Lần này nàng thử chơi trò này, nhưng ở đây thì làm gì có đá? Một suy nghĩ hiện lên trong đầu nàng, nghĩ cũng được rồi làm theo.
Nàng vung cao chân, đạp mạnh xuống sàn, quyển sách nào rơi xuống đất thì chọn quyển sách đó.
Rầm!
Nhìn ở hai khu vực mê cung và mất thất, nàng tự hỏi quyển nào sẽ rơi xuống trước tiên.
Bụp!
Một quyển sách rơi xuống, nàng không biết liệu có phải đã được sắp đặt
trước hay không? Nơi nàng đứng là rất gần với hai kệ sách mê cung và mật thất, nhưng quyển sách rơi xuống đất lại khá là xa chỗ nàng đứng, có
khi là trấn động còn không động được đến nó.
Cuối căn phòng, một
kệ sách được áp sát vào góc tường, trên tấm biển chỉ ghi một từ “cấm”,
quyển sách là từ kệ đó rơi xuống, quái lạ hết sức. Chấp nhận sự thật,
Hàn Nguyệt Xuyên đi đến kệ sách, lấy quyển sách rơi xuống dưới đất lên, ở trên có một dòng chữ bị mờ đi, không thể thấy rõ.
Mở ra trang
đầu tiên là trống rỗng, những trang tiếp theo đồng dạng đều là trống
không. Ôm quyển sách đi ra ngoài, định để ngọn lửa hơ nóng những trang
sách, nhưng không ngờ, khi nàng vừa đi ra ngoài, những dòng chữ đồng
dạng hiện lên, Hàn Nguyệt Xuyên bắt đầu đọc thông tin trên sách:
- Mê cung Nhất Lộ, đi mãi một đường, cuối cùng là sẽ bị lạc, điều tốt
nhất hiện tại khi bị lạc là quay ngược lại trước khi bản thân nhận ra
mình đang ở vị trí xuất phát.
Theo như trong quyển sách hướng
dẫn, Hàn Nguyệt Xuyên đi về lại vị trí xuất phát, một viên ngọc lục sáng nhập mờ lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần ấn vào nó thì nàng sẽ đi ra được bên
ngoài, thay vì làm thế nàng tiếp tục đọc sách và làm theo những gì trong quyển sách chỉ dẫn.
- Đi bộ về phía trước một trăm dặm...
Quay đầu nhìn lại chỗ mình đang đứng, vừa chuẩn một trăm dặm, nhưng là thế
quái nào? Nàng vừa rồi là từ nơi này quay về vị trí ban đầu...
- Đẩy bức tường bên cánh tay phải vào trong.
Nhìn về phía bên phải, một bức tường đá, nó chính xác là bức tường nàng đã
chạm tay vào. Dòng chữ vừa định hiện lên tiếp tục chỉ dẫn, nàng liền
chụp lấy trang giấy xé nát và đốt cháy nó. Sau đó, nàng ném quyển sách
quay về vị trí cũ.
Trong sách nói đẩy, Hàn Nguyệt Xuyên thì làm
ngược lại, một cước đạp nát tường đá đi vào trong, khi nàng đi vào thì
bức tường tự động hồi phục lại nguyên trạng của nó, cứ như nó chưa từng
bị đập phá vậy.
Ở bên trong căn phòng, thứ có nhiều nhất là ma
hạch cùng khoáng thạch, ngoài ra, vũ khí còn được xếp trên khắp dãy
tường hai bên, vũ khí loại gì cũng có, một số vũ kỹ cùng pháp bảo vương
vãi trên đống ma hạch cùng khoáng thạch cao cấp.
Đi sâu vào
trong, hiện ra một khung cảnh khác, thảo dược, dược điền là những gì
nàng thấy tiếp theo, tất cả thảo dược có mặt ở đây đều có linh khí nồng
đậm, nhưng mà... ở trong Hắc Giới cũng có những linh dược cùng thần dược này...
Đi tiếp vào bên trong, là một lối đen tựa như lúc nàng
mới vào hang động này, có ý định quay về lại nhưng không hiểu tại sao,
nàng cảm thấy có gì đó muốn nàng đi về phía trước. Một thứ duy nhất nàng luôn tự tin vào bản thân đó là trực giác cùng linh cảm.
Trực
giác cùng linh cảm có thể nói là thứ sinh ra may mắn, cũng có thể ngược
lại. May mắn trước giờ của nàng cũng rất tốt, chỉ có ở kiếp trước quá sơ xuất mà bị hãm hại, những thứ này do bản thân nàng gây ra, may mắn hay
do trời gì đều không liên quan.
Tiếp tục đi về phía trước, một
ánh sáng trắng xuất hiện trước mặt, khiến đôi mắt của Hàn Nguyệt Xuyên
phải nhắm nghiền lại, không thể mở ra được. Khi ánh sáng dịu đi một
chút, nàng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trong hang băng, một
điều kỳ lạ, ở trong hang băng này nàng không cảm thấy lạnh chút nào.
Một khối băng trong suốt màu lam thu hút ánh nhìn của Hàn Nguyệt Xuyên,
nàng đi đến, đặt tay lên khối băng, một trận đau nhức lập tức truyền vào người nàng.
Đầu óc của Hàn Nguyệt Xuyên quay cuồng, đau nhức khó chịu, lớp băng dưới nền đất hiện ra những đường sáng trắng vẽ ra một
trận pháp phức tạp, cánh tay đặt trên khối băng không thu về được liền
khiến nàng đau nhức hơn bao giờ hết.
Ở bên ngoài.
- Lão đại lâu quá.
Tư Lãnh ngồi khoang chân dưới đất nhìn chăm chú vào cánh cửa, Hạ Tiểu Ninh một bên không quản gì đám nhóc, cùng Lam Hỏa Kỳ Lân tựa như gác cửa sư
tử, mặt cho đám nhóc nói chuyện, chỉ cần không có người làm hại chúng là được rồi.
Oong! Oong!
Đinh! Đinh!
Hai tiếng động
cùng lúc vang lên, hai trận ma pháp hiện ra trước mặt tất cả những người có ở đây, hai trận ma pháp này xuất phát từ hai ma thú Hoắc Bạch Ly
cùng với Huyết Dạ.
Nghe động tĩnh, Hạ Tiểu Ninh cùng Lam Hỏa Kỳ
Lân mở mắt nhìn chuyện gì xảy ra, vừa thấy hai đạo ma pháp bị vỡ thành
từng mảnh rồi tan biến trong không gian như những con phù du trong đêm.
Vẻ mặt của hai người khi nhìn thấy cảnh tượng này đều khác nhau, Hạ Tiểu
Ninh một mặt khó coi, chân mày cau lại khó chịu. Còn Lam Hỏa Kỳ Lân thì
cười khinh bỉ pha lẫn trong đó là sự thỏa mãn.
Năm hài tử đưa mắt nhìn tình huống trước mặt, bọn chúng không biết rõ đây là như thế nào,
nhìn lại sắc mặt của hai người Hạ Tiểu Ninh và Lam Hỏa Kỳ Lân thể hiện
sự trái ngược không rõ.
Thanh Long nhìn hai ma thú hỏi:
- Có chuyện gì a?
Hoắc Bạch Ly cau mày, sắc mặt không mấy được tốt lắm. Huyết Dạ điền tĩnh trả lời:
- Khế ước giữa Khế Ước Sư và ma thú đã bị phá vỡ.
Mạc Mặc lạnh lẽo nhìn hai ma thú, ánh mắt của cậu trở nên lạ thường, giọng nói có phần trưởng thành hơn:
- Điều đó chứng minh?
Hoắc Bạch Ly ủ rủ đáp:
- Chủ nhân đã chết.
Hạ Tiểu Ninh ngồi yên tĩnh từ đầu đến giờ liền quát lên một tiếng:
- Không thể.
Năm hài tử giường như không nghe thấy, bọn chúng ở trong phòng sách một
thời gian rất dài, cũng đã từng đọc qua sách nói về Khế Ước sư. Liên kết giữa Khế Ước Sư cùng ma thú vô cùng vững chắc, nếu bị phá vỡ thì theo
hai cách khế ước mà có những biểu hiện khác nhau.
Khế ước chủ tớ, thì Khế Ước Sư chết, ma thú cũng chết, nhưng ma thú chết thì Khế Ước sư lại không hề bị gì cả. Còn khế ước bình đẳng thì lại khác, Khế Ước Sư
chết ma thú được hóa giải khế ước, ma thú chết Khế Ước Sư không còn quan hệ gì với ma thú đó nữa.
- Quan hệ giữa bọn ta và chủ nhân là
bình đẳng, chúng ta tự nguyện đi theo... Nhưng hiện tại Khế Ước bị phá
vỡ thì chỉ có thể nói...
Vụt!
Huyệt Dạ vẫn còn đang nói,
đột nhiên có một cái gì đó lướt qua người hắn, nhìn lại phía sau, một
quả cầu hắc diễm bốc cháy giữa không trung từ từ lụi tàn.
- Nói thêm một câu nữa coi chừng ta.
Giọng của Hạ Tiểu Ninh âm lãnh vang lên, hắn gác một cánh tay lên đầu gối trấn an lại những hài tử:
- Vẫn có một cách để phá vỡ khế ước, dùng một trao đổi một. Cứ chờ đi,
nếu trong vòng một tuần Hàn Nguyệt Xuyên không đi ra chứng minh nàng ta
đã chết, còn nếu đi ra, chứng minh nàng ta đã buộc trao đổi một thứ.
Tước Hạ khẽ ninh mi hỏi:
- Một đổi một?
Dù đọc rất nhiều sách trong phòng sách, nhưng cậu vẫn chưa nghe qua “một
đổi một” bao giờ, Hạ Tiểu Ninh rủ mi xuống, nhắm mắt lại đáp:
-
Dùng một để trao đổi một đó là dùng một nghề nghiệp quý hiếm, quan trọng để trao đổi một nghề nghiệp tương tự. Chẳng hạn như người có chức
nghiệp là luyện dược sư, nhưng rồi ngươi gặp được cơ duyên cho phép
ngươi trao đổi thì ngươi có thể trở thành một ma pháp sư hay một đấu sư, kèm theo đó ngươi không còn là luyện dược sư nữa, thiên phú về luyện
dược của ngươi không còn được như trước, nó sẽ trở thành một con số âm,
đồng nghĩa với việc ngươi là phế vật trong nghề nghiệp ấy, dù trước đây
ngươi là thiên tài.
- Hoặc có trường hợp trao đổi nghề nghiệp
không phân chia cấp bậc như dịch dung, thấu ngữ, trận pháp, văn phù,...
những nghề nghiệp này chỉ dựa vào cảm ngộ chứ không dựa vào cấp bậc phân chia. Nhưng yêu cầu bắt buộc là nghề nghiệp trao đổi phải tương đương
với nghề nghiệp nhận được, thông thường sẽ là có địa vị ngang nhau, rất
hiếm trường hợp ở trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...