Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Tô Lạc cảm thấy, gần đây nàng quả thật xui xẻo vô cùng.
Thật vất vả trộm được, thật vất vả tìm ra quyển sách, bên trong thế nhưng đều là trang giấy trống!
Ông trời đang chơi nàng hả?
Ngay khi Tô Lạc sắp mở miệng ra mắng ông trời thì Tử Nghiên bỗng nhiên “A” một tiếng.
Lực chú ý của Tô Lạc tức khắc bị hấp dẫn.
“Sao vậy?” Tô Lạc hỏi.
“Ngươi xem trang sách này, nhìn kỹ xem, có phải giống bị bôi nước thuốc hay không?” Tử Nghiên đưa quyển sách cho Tô Lạc.
Tô Lạc nhận lấy.
Quyển sách này vô sắc vô vị, rất giống một quyển sách vô dụng.
Nhưng khi Tô Lạc cẩn thận dùng ngón tay chạm đến trang sách thì đầu ngón tay lại có cảm giác vô cùng khác thường.
Loại này xúc cảm này rất rất nhạt, cơ hồ có thể xem nhẹ.
Nhưng Tô Lạc lại rõ ràng cảm giác được.
“Đúng là đã bị bôi nước thuốc.” Tô Lạc khẳng định gật gật đầu: “Nhưng bôi cái gì lên mà lại vô sắc vô vị như vậy?”
Hơn nữa, thiếu chút nữa đã lừa gạt nàng.
Tử Nghiên nghĩ nghĩ mới nói: “Năm đó ta từng nhìn thấy loại sách che dấu chữ viết này trong thư phòng của sư phụ, cho nên mới có thể đoán được, còn nước thuốc là cái gì thì…”
Tử Nghiên trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Nhớ rõ lúc ấy sư phụ có thuận miệng nhắc tới, nhưng trí nhớ của ta…”
Tô Lạc dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Ngươi cứ từ từ nhớ, không cần lo lắng.”
“Bằng không ngươi nhắc ta một chút đi.” Tử Nghiên không phải luyện dược sư, không quá quen thuộc với thảo dược.
Tô Lạc nghĩ một chút, nói tên của một số lọai thảo dược không có mùi vị cho Tử Nghiên nghe.
Khi Tô Lạc nhắc tới Ngưng Bạch Thảo, đôi mắt Tử Nghiên hơi lóe, kích động mà đá cục đá dưới đất: “Không sai, chính là Ngưng Bạch Thảo! Sư phụ từng nói qua, nếu trộn rễ của Ngưng Bạch Thảo và Tiên Hoa Diệp có thể luyện ra một loại nước thuốc, nước thuốc này có thể tẩy đi loại nước ẩn hình này, khiến nó hiện ra nguyên hình.”
“Ngưng Bạch Thảo và Tiên Hoa Diệp… Muốn đi Khu Rừng Hắc Ám tìm sao?”
Khu Từng Hắc Ám cách nơi này hơi xa.
“Không cần.” Tử Nghiên cười nói: “Nhớ rõ lúc ấy ta còn hỏi sư phụ, sư phụ nói đỉnh Yến Vân Sơn này có Ngưng Bạch Thảo và Tiên Hoa Diệp, năm đó nàng lão nhân gia hái ở ngay đây.”
“May mắn ngươi còn nhớ rõ.” Tô Lạc cười nói.
“Ta cũng chỉ nhớ rõ một phương thuốc này mà thôi, không nghĩ tới thật sự có thể dùng được, xem ra ta cũng không có quá mức xui xẻo.” Tử Nghiên đắc ý mà lắc lắc đầu.
Lam Tinh Linh bên cạnh nàng cũng bắt chước theo, khuôn mặt tròn vo kháu khỉnh lúc lắc đầu.
Tô Lạc bị chọc cười, nàng lấy ra một viên tinh thạch màu cam trêu đùa Lam Tinh Linh.
Lúc Tiểu Thần Long ăn tinh thạch luôn luôn cắn rộp rộp nghe ê cả răng, không biết con Lam Tinh Linh này có thể ăn hay không.
Tô Lạc còn chưa kịp đưa tinh thạch màu cam đến miệng nó thì nó cũng đã kích động mà phun bong bóng, mắt hiện lên hình ngôi sao.
Thấy nó dùng hai cái chân ngắn ngủn lúc la lúc lắc mà chạy đến chỗ mình, Tô Lạc tức khắc bị chọc cười: “Thật là đáng yêu nha.”
“Đúng vậy, lại còn vô cùng thông minh! Dọc theo đường đi nếu không nhờ có nó hỗ trợ bổ sung linh khí, ta đã sớm xong đời.” Tử Nghiên may mắn không thôi: “Lại nói tiếp thật là muốn cảm tạ ngươi…”
Lúc ấy trong sơn động chỉ có một bé con bảo bối này, hơn nữa vẫn là do nàng phát hiện ra, Tiểu Lạc lại không chút do dự mà tặng cho mình.
Từ lúc ấy, Tử Nghiên đã xem Tô Lạc như bằng hữu đáng giá tin tưởng nhất.
“Lúc ấy có nhiều tảng đá như vậy, ngươi chỗ nào cũng không ngồi, cố tình ngồi trên người nó, có thể thấy được các ngươi duyên phận không cạn.” Tô Lạc cũng không kể công: “Huống hồ đối với ta mà nói, Lam Tinh Linh cũng không có tác dụng lớn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...