Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Tô Lạc bắt đầu nhớ lại thói quen sinh hoạt đời trước Vân Khởi.
Đời trước cũng thường xuyên phải dùng đến mật mã, nhưng bởi vì con số mật mã quá mức đơn giản, cho nên bọn họ rất ít dùng.
861111, sinh nhật của Vân Khởi.
Tô Lạc quay các con số, xếp thành hàng chỉnh tề.
“Không được.” Tô Lạc lắc đầu, mật mã không đúng.
Tô Lạc lại tiếp tục nghĩ, động tác trong tay cũng không hề thay đổi.
Nàng thử nghiệm toàn bộ tất cả các con số có liên quan đến Vân Khởi trong kiếp trước, nhưng điều khiến nàng bất đắc dĩ chính là vẫn tìm không ra.
Tử Nghiên nghiêng đầu nghĩ: “Ngươi trộm từ trong tay Tây Tấn lão hoàng đế?”
Tô Lạc vừa bận rộn đổi số vừa lắc đầu: “Lão hoàng đế truyền cho con của hắn.”
“Âu Dương Vân Khởi?” Tử Nghiên hiển nhiên cũng nghe nói qua tên của Vân Khởi, nàng gật gật đầu: “Tên Âu Dương Vân Khởi này cũng là người nổi tiếng, mấy năm nay tu vi tiến bộ vượt bậc, tiến bộ cực nhanh thật sự là làm người líu lưỡi.”
Bỗng nhiên, nàng lập tức dừng lại, đôi mắt lóe sáng: “Ngươi ăn cắp cái hộp này từ trong tay Âu Dương Vân Khởi? Ngươi thật là lợi hại!”
Câu này của Tử Nghiên làm Tô Lạc nhớ tới chuyện đã xảy ra trong tẩm cung của Vân Khởi.
Đó là ký ức mà nàng muốn quên mất.
Tô Lạc nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Vẫn nên suy nghĩ làm cách nào để tìm ra mật mã đi.”
Tử Nghiên hoàn toàn không biết chuyện cũ của Tô Lạc và Vân Khởi, nàng đột nhiên hiếu kỳ: “Ngươi nói, mật mã mà Âu Dương Vân Khởi tạo ra có thể có quan hệ với người khác hay không?”
Tô Lạc nao nao trong lòng.
Tử Nghiên nghiêng đầu, tự động tiếp tục nghĩ: “Rất ít người có quan hệ với Âu Dương Vân Khởi, loại lão hoàng đế ra, mẹ hắn thì đã chết… Ngươi nói, con số kia liệu có liên quan gì đến nử tữ mà hắn thích hay không?”
Tử Nghiên quả thực không thèm nói chuyện hay, toàn nói chuyện xấu mà!
Vị trí mềm mại nhất torng lòng ngực Tô Lạc đột nhiên cứng lại, thần sắc trở nên cứng đờ.
“Ngươi làm sao vậy? Nghĩ tới cái gì?” Tử Nghiên thấy Tô Lạc thay đổi sắc mặt, lập tức ngồi thẳng thân mình, hai tròng mắt phát ra ánh sáng nóng bỏng nhìn chằm chằm Tô Lạc, đáy mắt chứa đầy chờ mong.
“Khụ khụ.” Tô Lạc ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Ai biết hắn có thích nữ nhân nào hay không? Ngươi biết?”
“Ta sao lại biết chứ?” Tử Nghiên bất đắc dĩ buông tay: “Vậy thôi, nếu không ngươi cứ thử đại đi, không được lại đến lượt ta, ta còn đang muốn thử xem mình có may mắn không đây.”
Tô Lạc nhìn nàng một cái, cúi đầu nhìn hộp gỗ tử đàn.
Tử Nghiên tuy rằng nói bậy nói bạ, nhưng… có nên nghe lời nàng nói hay không?
Trái tim của Tô Lạc thình thịch thình thịch kịch liệt nhảy lên, không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
Nàng nắm tay thật chặt, dứt khoát quyết định thử một lần.
Tử Nghiên nhìn biểu cảm thấy chết không sờn kia của Tô Lạc, không khỏi cảm thấy mặt buồn bực.
Không nghĩ ra cái mật mã thôi mà, Tô Lạc sao lại giống như sắp đi ra pháp trường thế này?
Sinh nhật của Tô Lạc là 901101.
Khi nàng quay mấy con số đến đúng như dãy số này, khi nàng xoay con số một đến đúng hướng của mũi tên thì…
Tô Lạc chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình đều đang đổ mồ hôi.
“Lạch cạch!”
Một tiếng vang nhỏ phát ra, hộp gỗ tử đàn mở tung.
Không nói Tô Lạc, ngay cả Tử Nghiên cũng đều bị hoảng sợ.
Trong lúc nhất thời, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.
Chỉ có tiếng gió thổi.
Hai người bốn mắt, hai mặt nhìn nhau.
Tử Nghiên liếm đôi môi khô khốc, chỉ vào hộp gỗ tử đà kian, ngơ ngác mà nói: “Mở ra…”
Tô Lạc ngơ ngác gật gật đầu: “Xác thật đã mở ra…”
“Nhưng ngươi làm như thế nào mà mở ra được?” Tử Nghiên khó có thể tin mà nhìn Tô Lạc, lại lặp lại một câu: “Ngươi làm như thế nào mà mở ra được?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...