Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tiểu Ngọc Lâm dẩu cái miệng nhỏ, hai mắt chờ mong nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc liền sáng tỏ.
Hiện tại vị này chính là Tam hoàng tử của nước Tây Tấn. Trên đời này, nào có Tam hoàng tử nào lại tự mình xuống bếp chứ?
Hiện tại, nàng đang bị kẹp ở giữa hai ánh mắt. Một bên là ánh mắt cầu khẩn trông mong của tiểu công chúa Ngọc Lâm, một bên là ánh mắt mang ý cười như có như không của Âu Dương Vân Khởi.
Chung quanh còn có một đám người như hổ rình mồi mà nhìn nàng.
Thôi vậy, chờ nàng vào được hoàng cung trộm được bí kíp Linh Vũ Bộ, nàng sẽ bỏ trốn ngay lập tức. Còn hiện tại, lúc cần nhẫn nhịn thì nàng phải nhẫn nhịn.
Tô Lạc tay chân nhanh nhẹn xử lý sạch sẽ mấy con cá ngừ bạc, lóc ra từng miếng phi lê cá ngừ đưa cho Âu Dương Vân Khởi.
Lúc Tô Lạc đang sơ chế cá, Âu Dương Vân Khởi vẫn luôn im lặng nhìn động tác của nàng, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Âu Dương Vân Khởi nhận lấy đoạn phi lê cá tươi ngon kia, con dao hạ xuống nhanh như chớp, liền cắt miếng phi lê kia thành nhiều lát cá nhỏ đều nhau.
Lát sau, hắn khẽ lật tay, trên dĩa liền xuất hiện những vụn băng nhỏ toả khí lạnh dịu nhẹ.
Nhìn dao pháp quen thuộc, ánh mắt Tô Lạc chợt loé, nàng quay mặt qua chỗ khác.
Tay nàng vô thức nắm chặt.

Lúc này, Âu Dương Vân Khởi đặt từng lát cá đã cắt đều lên dĩa, điểm xuyết thêm một vài lát chanh, cuối cùng tỉa một đoá hoa hồng sinh động như thật bằng cà rốt đặt vào.
“Ôi, hoa đẹp quá!” Tiểu công chúa Ngọc Lâm kinh ngạc hô lên, không ngừng xuýt xoa khen đẹp.
Âu Dương Vân Khởi nhàn nhạt cười, tầm mắt lại như có như không mà rơi xuống gương mặt Tô Lạc.
Lúc này, thần sắc Tô Lạc vẫn như cũ, lãnh đạm như thể nàng chưa hề thấy gì.
Chỉ là, lúc này, bàn tay vẫn nắm chặt đến mức móng tay đâm sâu vào thịt.
Nhìn thấy thần sắc lãnh đạm của Tô Lạc, Âu Dương Vân Khởi hơi rũ mắt, tiếp tục bận rộn.
Sau một lúc bận rộn, hắn cũng chế biến xong wasabi ăn chung với sashimi.
“Phần thịt cá dư ra này sẽ bỏ đi sao?” Tiểu công chúa Ngọc Lâm vô cùng tiếc nuối nhìn phần cá ngừ bạc đã bị bỏ qua một bên.
“Làm canh cá.”
“Làm canh cá.”
Tô Lạc và Âu Dương Vân Khởi đồng thanh nói.

Nhất thời, không khí có chút xấu hổ.
“Ha ha, đúng là tâm linh tương thông nha. Vân Lạc à, ta không nói sai chứ, ngươi và Tam ca ca thật sự rất xứng đôi nha!” Tiểu nha đầu sợ thiên hạ không loạn, lớn tiếng nói.
Tô Lạc không muốn cho người ta bất kỳ ảo tưởng hay hy vọng nào.
Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, mặc kệ là người kia là Vân Khởi hay Âu Dương Vân Khởi, nàng không thể có bất kỳ quan hệ nào với hắn!
Vì thế, Tô Lạc liền lạnh mặt, nói với tiểu công chúa Ngọc Lâm: “Công chúa đừng nói đùa, lời này truyền ra ngoài sẽ gây nhiều phiền toái.”
Tô Lạc nghiêm túc nhìn tiểu công chúa, ánh mắt đen như mực tàu mà lạnh buốt, tiểu công chúa nhìn thấy vậy có hơi rùng mình.
“A! Được rồi, được rồi. Không nói thì ta không nói nữa!” Tiểu công chúa không vui mà hừ nhẹ.
Thanh âm của Âu Dương Vân Khởi chậm rãi vang lên, chỉ nghe hắn thong thả ung dung buông một câu: “Cũng chưa chắc là lời đồn.”
Vừa nghe thấy lời này, mặt Tô Lạc lập tức đen đi một nửa.
Tiểu công chúa lại hưng phấn mà nhảy dựng lên, vỗ tay reo hò: “Tam ca ca uy vũ khí phách! Làm tốt lắm!”
Nói xong, tiểu nha đầu quay đầu nhướng mày nhìn Tô Lạc: “Ngươi xem, Tam ca ca cũng nói như vậy, có thể thấy huynh ấy cũng thích ngươi. Ngươi còn sợ cái gì chứ?”
Trên trán Tô Lạc lập tức xuất hiện ba dòng hắc tuyến.
Cái gì mà gọi là hắn thích ngươi, ngươi còn sợ cái gì? Chẳng lẽ bất luận con chó con mèo nào thích nàng, nàng cũng phải thích nó sao? Nói như vậy thì nàng phải thích lại hắn sao?
Tô Lạc biết không thể so đo với tiểu hài tử, vì thế nên nàng hung tợn mà trừng mắt nhìn Âu Dương Vân Khởi một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui