Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Người chết? Ngươi thật ngu ngốc, ngươi không thấy trên người người kia tản mát ra một chút linh khí sao? Nếu là thi thể thì làm sao tản ra linh khí? Sao ta lại có cung nữ ngu ngốc như ngươi chứ?”
“Dạ.” Thuý Vũ thụ giáo, vội tán dương nói: “Vẫn là công chúa điện hạ thông minh.”
“Là do ngươi quá ngu ngốc.” Tiểu công chúa kiêu ngạo liếc nàng một cái.
“Nô tỳ ngu ngốc, không phải là công chúa mới biết cách đây một hai ngày.” Thuý Vũ nói thầm.
Tiểu công chúa chắp tay đi ra ngoài, đột nhiên dừng chân lại, xoay người nhìn Thuý Vũ: “Bản công chúa biết ngươi ngốc, nhưng ta lại không biết ngươi lại ngốc đến mức này.”
Thuý Vũ: “...”
Công chúa điện hạ luôn luôn nói chuyện sắc bén như thế, không chút lưu tình. Nhưng mà cũng phải, nàng là tiểu công chúa được sủng ái nhất trong hoàng thất, thật ra chẳng cần phải chừa mặt mũi cho kẻ nào cả.
Lúc này, tiểu công chúa Ngọc Lâm đang bắt chước tư thế chắp tay ở phía sau lưng của người lớn, chậm rì rì mà dạo bước đi ra ngoài.

Khi nàng đang đứng ở trên boong tàu, đi theo phía sau nàng là một đám người.
Bảo hộ công chúa là trách nhiệm trọng đại, không ai dám chậm trễ.
Lúc này, Tô Lạc trôi theo dòng nước, khoảng cách càng lúc càng gần du thuyền.
“Đi vớt người nọ lên.” Tiểu công chúa khí thế mười phần, vênh mặt hất hàm sai khiến, phân phó thủ hạ.
Thật ra, nàng muốn xem vì sao người nọ nhìn qua rất giống thi thể nhưng xung quanh lại toả ra linh khí. Thật quá tò mò.
Công chúa vừa ra lệnh một tiếng, tự nhiên có rất nhiều người tranh nhau lập công.
Vì thế, tiểu công chúa tuỳ ý chỉ định một cung nữ có tu vi không tệ: “Ngươi đi xuống.”
cung nữ lĩnh mệnh rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước, khoé miệng của vị tiểu công chúa này liền nở một nụ cười kỳ nghệ: “Khoan đã.”
cung nữ khom người đứng lại.
Vị tiểu công chúa này tính tình cổ quái, tâm tình bất định, không ai đoán được trong đầu nàng đang nghĩ gì.
Tiểu công chúa hừ lạnh một tiếng: “Nếu người nọ xinh đẹp thì ngươi hãy mang nàng ta về, nếu không thì mặc kệ, để nàng làm thức ăn cho cá, đỡ bẩn đôi mắt của bản công chúa.”
Dứt lời, nàng vẫy vẫy tay, tuỳ ý đem cung nữ đuổi đi: “Được rồi, ngươi mau đi đi.”
Khi công chúa nói những lời này, hạ nhân xung quanh hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.

Bởi vì bọn họ đã quá quen với việc này rồi.
Bọn họ đã quá quen với vị công chúa miệng lưỡi sắc bén mà lại có thói quen trông mặt mà bắt hình dong này.
Nha hoàn, thái giám bên người tiểu công chúa đều được tuyển chọn vì ngoại hình đẹp, đáng được công chúa thưởng thức.
Phóng tầm mắt nhìn khắp hoàng cung, tất cả cung nữ, thái giám nào có ngoại hình xinh đẹp đều bị nàng tuyển về bên người.
Sở thích của tiểu cô nương này, nếu như ở thời hiện đại thì thường gọi là tính kiểm soát sắc đẹp. Thân là tiểu công chúa được hoàng đế Tây Tấn sủng ái nhất, sở thích này của nàng đương nhiên được chấp thuận.
cung nữ thả người nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi đến vị trí của Tô Lạc.
Ánh mắt công chúa vô cùng sắc bén, nếu như nàng chỉ dùng chín phần sức lực mà không phải đủ mười phần sức lực, khi trở về, công chúa tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Trong lòng cung nữ nghĩ như vậy, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, nàng ta nhanh chóng tiếp cận Tô Lạc.
Trong nháy mắt vừa nhìn thấy Tô Lạc.
“A.” cung nữ che miệng, kinh hô la lên một tiếng.

Trời ạ, cô nương này xinh đẹp quá đi mất!
Vị cô nương này an tĩnh mà nổi trên mặt nước, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay nắm chặt.
Ngũ quan của nàng tinh xảo đến hoàn mỹ, gương mặt không trang điểm, da thịt lại vô cùng mịn màng, thanh lệ động lòng người, đẹp đến mức khiến người khác ngừng thở.
Trên người nàng mặc một bộ áo váy dài màu trắng, nhìn vào giống như tiên nữ, diễm quang chói lọi bắn ra bốn phía.
Cô nương này... quả thực còn đẹp hơn cả tiểu công chúa!
Quả thực là... đẹp mù mắt nàng.
Cung nữ biết, nếu mang vị cô nương này về, khẳng định công chúa điện hạ sẽ rất thích, đến lúc đó, nàng xem như đã lập công rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui