Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Ánh trăng bị ngăn trở bởi một đám mây thật dày, chỉ lộ ra một chút ánh sáng ảm đạm.
Tô Lạc chạy như bay trong rừng.
Xung quanh không ngừng hiện lên từng bóng người.
Nếu như không biết tình hình, thì người khác còn tưởng rằng có ma quỷ xuất hiện.
Tốc độ của Tô Lạc nhanh, nhưng tốc độ đối phương cũng không chậm.
Bởi vì trước đó để bại lộ vị trí, cho nên hơn một nghìn người truy sát nàng đều bao vây về phía này.
Yên Hà tiên tử đạp gió mà lướt trong không trung.
Nếu ban đầu bà ta bắt Tô Lạc chỉ để trút giận, thì hiện tại, bà ta lại không thể không giết Tô Lạc.
Thân hình Yên Hà tiên tử ở trong không trung, tầm mắt rất xa, cả khu rừng đều nằm trong đáy mắt của bà ta.
Nhưng bởi vì là ban đêm, không thể nhìn rõ, lại có cành lá cây rậm rạp che chắn, cho nên, trong chốc lát bà ta không tìm ra Tô Lạc.

Lại nói đến Tô Lạc.
Nàng bước đi như bay.
Một hơi chạy qua ba đỉnh núi, cách xa nơi xảy ra chuyện lúc nãy khoảng mười dặm. Sau đó, nàng mới chậm rãi thở ra một hơi.
Nhưng mà hơi thở này của nàng còn chưa ra hết lại thấy bên cạnh lại bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người.
Nhóm người nọ có khoảng hơn năm mươi người.
Tô Lạc đang muốn xoay người bỏ chạy, thì phía sau lại xuất hiện một nhóm năm mươi người khác.
Hai đội ngũ một trước, một sau, bao vây lấy Tô Lạc.
Chỉ có điều may mắn là, bọn họ đến bây giờ còn không phát hiện ra Tô Lạc đang ở đây.
Mắt thấy bọn họ càng chạy càng gần…
Tô Lạc không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể xoay người bay lên trên cây cổ thụ cách đó không xa.
Cây cổ thụ to đến mức ba người mới ôm hết, cành lá tốt tươi, tán lá to che trời, liếc mắt một cái nhìn không thấy ngọn.
Tô Lạc ngưng thần nín thở, nép sát thân cây mà ẩn nấp, không nhúc nhích gì cả.
Nàng điều chỉnh hô hấp thật nhẹ thật nhẹ, khiến người khác gần như không thể nghe thấy.
Phía dưới.
Một trước, một sau, hai nhóm người kia đã chạm mặt nhau.
Cấp bậc của đội trưởng nhóm người phía trước có vẻ tương đối cao, hắn lạnh giọng dò hỏi: “Có nhìn thấy ai đó khả nghi không?”
“Không thấy.” Vị đội trưởng nhóm phía sau đáp.
Trong mắt hai người đội trưởng cùng hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Chuyện này cũng đã được dự đoán trước rồi.
Chỗ này rốt cuộc vẫn còn cách rất xa nơi xuất hiện ánh lửa tận trời lúc nãy.
Ngay khi hai đội ngũ hợp thành một, chuẩn bị chạy đến nơi xảy ra chuyện…
“Tách tách tách.”
Âm thanh nước nhỏ giọt rõ ràng từ phía trên truyền đến.
Nước tí tách nhỏ giọt lên đầu một trong hai vị đội trưởng.
“Trời mưa?” Vị đội trưởng kia nhíu mày, sờ soạng đầu. Hắn phát hiện có một vệt nước rất nhỏ.
Nếu trời mưa, hành động truy đuổi của bọn họ có thể gặp nhiều khó khăn hơn.
“Không phải mưa.” Vị đội trưởng còn lại nhíu mày.
Trên đỉnh đầu hắn không có cảm giác bị ướt.
“Mẹ nó, nước này sao lại hôi như vậy?”
Vị đội trưởng còn lại ngửi ngửi: “Chết tiệt! Nước này không phải nước mưa, giống như nước tiểu vậy.”

Mùi nước tiểu nồng đậm bốc lên.
Dưới tàng cây, một đám người nghi hoặc khó hiểu. Lúc này trên cây, Tô Lạc chỉ hận không thể bóp chết Tiểu Thần Long.
Nước mưa gì chứ? Đó rõ ràng là nước tiểu của Tiểu Thần Long.
Nhìn Tiểu Thần Long vẫn đứng thẳng ở kia, chầm chậm mà xả nước… Trên trán Tô Lạc nhảy ra ba dòng hắc tuyến.
Nàng giận, trừng mắt Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long thật vô tội mà chớp chớp đôi mắt to ngơ ngác của nó: “Ngao ô ngao ô…” Muốn đi tiểu, thì ai mà nhịn được chứ.
Tô Lạc buồn bực, đỡ lấy cái trán: “Ngươi không thể nhịn thêm chút nữa sao? Mà dù có muốn đi tiểu, thì cũng đừng xả nước lên đầu tên đội trưởng kia…” Cái này không phải tự khai sao?
Tiểu Thần Long mê mang mà nhìn Tô Lạc: “Ngao ô ngao ô…” Không hiểu.
Tô Lạc đầu hàng: “Bây giờ làm sao đây? Đánh động bọn họ, ngươi đánh lại không?”
Hiện tại, phía dưới cũng không phải chỉ có năm hay mười người, mà là bảy, tám chục người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui