Đúng lúc này, người bên phải nguy hiểm nghe mắt lại, nói với người bên trái: “Sao ta có cảm giác người này không đúng…”
Người bên trái nhìn hắn một cái.
Vì thế, hai người kia tăng tốc độ, lặng yên không một tiếng động mà đi theo phía sau Tô Lạc.
Lúc này, Tô Lạc lại rùng mình trong lòng.
Xuất phát từ bản năng cảm giác được nguy hiểm, nàng biết, hai người kia sắp đuổi kịp nàng.
Nhưng vấn đề xảy ra ở đâu?
Tô Lạc chỉ nghĩ một chút đã hiểu rõ.
Vừa rồi người bên trái hỏi nàng đội trưởng đang ở đâu, đủ để khẳng định, thi thể đang nằm trong không gian của nàng cũng không phải đội trưởng.
Mà khi Tô Lạc chạy đi lại sử dụng tốc độ quá nhanh, một tiểu lâu la không nên có tốc độ nhanh như vậy.
Cho nên, khó tránh đối phương sẽ nghi ngờ nàng.
Nhưng hiện tại hai người kia cũng không kêu to gọi người khác đến, sự tình còn chưa tới mức không xong.
Kỳ thật Tô Lạc hoàn toàn có thể lý giải hành động không gọi người khác đến của bọn họ.
Bởi vì, công lao của việc tự mình bắt được phạm nhân và công lao của việc hô hoán ra hiệu khác nhau một trời một vực.
Ngay khi hai người kia một trái một phải sắp tiếp cận Tô Lạc thì…
Tô Lạc vẫn không hề phát hiện đang có nguy hiểm tiến đến, nàng như cũ không nhanh không chậm mà bay về phía trước.
Khóe miệng của hai người đang đuổi theo nàng nở một nụ cười mỉa mai, sau đó, và lúc đâm thẳng về phía Tô Lạc!
Nhưng mà bọn hắn còn chưa tới gần Tô Lạc thì…
Một con rồng nhỏ màu trắng đột nhiên xuất hiện gần yết hầu của người bên trái, rồng nhỏ mở hàm răng sắc bén của nó ra, trực tiếp gặm một phát chặt đứt yết hầu của hắn.
Người này có muốn kêu cứu cũng không kêu được, cuối cùng chỉ có thể rũ tay xuống, chết không nhắm mắt.
Và lúc đó, bên phải cũng xuất hiện biến cố.
Ngay khi tên bên phải đang lao thẳng đến chỗ Tô Lạc thì một căn dây leo cứng cáp không biết bò ra từ chỗ nào, lặng yên không một tiếng động tới gần sau lưng hắn.
Bỗng nhiên, dây leo dùng lực một cái…
“Phụt!” Một tiếng vang nhỏ phát ra.
Đầu của người nọ đã bị dây leo quấn chặt.
Biến Dị Tương Tư Thụ lợi hại đến mức nào chứ? Thực nhanh, người này đã bị bóp chết, thân thể cứng ngắc.
Tô Lạc lúc này mới quay đầu lại, cười nhẹ: “Muốn ám sát bổn cô nương? Thật là to gan.”
Vì không để cho người khác hiện manh mối, Tô Lạc quyết định quăng luôn hai thi thể này vào trong không gian.
Cho nên nói, không gian thật sự là bảo bối chuyên dùng để giết người cướp của.
Nhưng mà Tô Lạc còn chưa kịp động thủ, biến cố lại đột nhiên phát sinh.
Không phải hai cái xác chết kia vùng dậy mà là…
“Nha đầu thúi kia ở chỗ này! Mau đuổi theo!”
Tiếng quát tháo kịch liệt vang lên cách Tô Lạc không xa.
Không đợi Tô Lạc phân phó, Biến Dị Tương Tư Thụ đã quăng một căn dây leo qua, người nọ tức khắc im miệng.
Người này hiển nhiên là trong lúc đi dạo đã gặp phải Tô Lạc đang hành sự.
“Đi mau!” Tô Lạc ném Tiểu Thần Long và Biến Dị Tương Tư Thụ vào trong không gian, thân hình nhanh chóng chạy về phía đông.
Hướng tây đã bị chặn, hiện tại chỉ còn duy nhất hướng đông có thể đi.
Chỉ là Tô Lạc cũng biết, dường phía đông cũng đã bị chặn…
Vừa rồi người nọ quát lớn một tiếng rất có ích, trong lúc nhất thời, vô số thân ảnh đều bay thảng đến vị trí của Tô Lạc.
Nhưng như thế này cũng có chỗ tốt…
“Nha đầu thúi kia ở đâu?” Một người trông giống đội trưởng gọi Tô Lạc lại.
Tô Lạc vốn định dùng một chưởng đập chết hắn, nhưng sau khi nghe những lời này…
Đúng rồi, hiện tại trên người nàng đang mặc và loại quần áo với bọn họ nha…
Tô Lạc chỉ phía sau: “Đã chạy sang bên kia rồi, ngươi trước đuổi theo, ta đi gọi người.”
“Được, mau đi kêu!” Đội trưởng vung tay lên, kéo theo một đội người phía sau hắn, chạy ngước hướng với Tô Lạc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...