Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Lúc này, Yên Hà tiên tử hận một nỗi không thể một chưởng đánh chết Tô Lạc!
Nhưng uy lực của Linh Đạn Cầu này tại sao lại mạnh như vậy? Yên Hà tiên tử liền tránh qua một bên.
Cho dù là bà ta, thì cũng không dám trực tiếp đối diện với Linh Đạn Cầu siêu cấp này.
Trong lòng Tô Lạc cũng rất rõ, nếu như để la4o vu ba2 nhìn thấy gương mặt của nàng, thì bản thân chỉ còn đường chết!
Cho nên, phải chạy!
Tô Lạc cứ thế chạy men theo đường kết giới.
Khi còn cách kết giới mấy trăm mét nữa...
Tô Lạc không kịp suy nghĩ gì, liền dùng linh đạn cầu!
Nàng lấy được từ chỗ Yên Hà tiên tử hai viên Linh Đạn Cầu.
Một viên dùng để đấu lại với Yên Hà tiên tử.
Viên còn lại cùng đê mở đường.
Linh Đạn Cầu tạo ra chấn động mạnh ở vùng kết giới.
Trong chớp mắt, cả cung điện liền rung lên.
Trong vụ chấn động cực kỳ mạnh này, Tô Lạc dường như đứng cũng không vững mà cứ thế lắc lư theo.
Rất nhanh, kết giới không chịu được sức mạnh to lớn của Linh Đạn Cầu.
Cả kết giới sụp đổ xuống.
Trong nháy mắt...
“Ầm ầm ầm!” Biết bao là nước cứ thể tràn vào theo lỗ hổng đó!
Bởi vì cung điện được xây trong nước, cho nên nước ở bốn bề xung quanh đều dồn về đây.
Lượng nước lớn tới kinh người.
Lúc này, trước mặt Tô Lạc là một dòng nước vô cùng hung hãn.
Phía sau, lại là Yên Hà tiên tử đang tức giận ngút trời.
Tô Lạc không nghĩ ngợi gì, mà liền chọn tiến về phía trước ngay.
Tô Lạc tăng tốc hướng về phía trước, chạy vào trong dòng nước đang cuồn cuộc chảy siết.
Vốn dĩ Tô Lạc vẫn còn lo lắng, sa vào nước mà đi, tốc độ của nàng sẽ bị giảm xuống rất nhiều.
Hơn nữa, khi nàng chạy trong nước lại phát hiện ra tốc độ của mình không giảm đi là bao.
Nguyên nhân chính có lẽ là vì đã có không gian hư vô.
Lúc này, địa hình đã vô cùng thuận lợi đối với Tô Lạc.
Bởi vì tránh Linh Đạn Cầu, cho nên Yên Hà tiên tử bị muộn một nhịp.
Mà cũng chỉnh bởi muộn một nhịp đó, mà Tô Lạc có thời cơ dùng Linh Đạn Cầu còn lại để phá kết giới.
Yên Hà tiên tử tức giận tới mức khiến gân xanh nổi đầy lên, tia máu nổi đầy trong đáy mắt!
Nha đầu thối này lại dám trộm cả Linh Đạn Cầu của bà, hơn nữa lại còn dùng nó để đối phó lại với bà! Độc ác! Quả thực quá độc ác!
Người thông minh như bà, đương nhiên đoán được Tô Lạc dùng Linh Đạn Cầu thứ hai để mở đường.
Nhưng Yên Hà tiên tử lại tỏ ra bình tĩnh.
Bởi bà ta nhìn ra, dòng nước cuồn cuộn kia sẽ làm giảm tốc độ của Tô Lạc khi nàng chạy ngược dòng.
Nhưng, điều khiến bà vô cùng ngạc nhiên đã xảy ra, bà ta đang dương mắt nhìn bóng dáng Tô Lạc đang biến mất dần.
“Đáng giận!” Yên Hà tiên tử phất tay, lập tức dưới nước tung lên hàng ngàn đợt sóng.
Tốc độ dòng nước tiến vào rất nhanh.
Không tới một canh giờ, cả cung điện đều chìm trong nước.
“Chủ tử...” Đam tì nữ đều giương mắt nhìn Yên Hà tiên tử.
“Đuổi! Đuổi theo nha đầu thối đó, sẽ có trọng thưởng! Nếu nhu không đợi được, thì mang đầu các ngươi về đây gặp ta!” Yên Hà tiên tử tức giận quát lớn.
Lại nói về Tô Lạc.
Bởi vì có không gian hư vô che phủ, cho nên không bị ảnh hưởng bởi lực cản của dòng nước.
Tốc độ của Tô Lạc trong nước cũng gần bằng với tốc độ lúc chạy trên mặt đất.
Nàng nhanh chóng chạy, rất nhanh liền đã chạy được mười mấy dặm.
Lúc này nàng mới nổi lên trên mặt nước, hít một hơi thật sâu.
Dung hồ thông với Lãnh Giang.
Lãnh Giang là dòng sông lớn vắt qua Đông Lăng và Tây Tấn.
Chiều dài, phía đông kéo tới bờ biển phía đông của Đông Lăng, phía tây kéo dài tới hẻm núi phía tây của Tây Tấn.
Bề mặt sông rất rộng, hai bên đều là hẻm núi, uốn lượn gấp khúc, dòng nước chảy siết vô cùng, trông thật hãi hùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...