Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Nàng lạnh lùng xì một tiếng: “Tô Lạc! Ngươi chết đến nơi rồi còn cười được sao? Ngươi tin bây giờ ta có thể tát chết ngươi không?”
Khóe miệng Tô Lạc vẽ lên một nụ cười lạnh: “Chế đến nơi sao? Tại sao ta lại không biết chuyện đó nhỉ? Ngươi dám giết ta? Ha ha, thật đúng là buồn cười mà.”
Lý Dao Dao ngạo nghễ cười lạnh: “Ngươi biết đây là đâu không?”
Tô Lạc lắc đầu: “Đây là đâu?”
Dao Trì tiên tử liếc nàng một cái: “Bên dưới đáy Dong hồ.”
Bên dưới đáy Dong hồ? Vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng Tô Lạc chấn động.
Dong hồ cách đế đô Đông Lăng quốc rất xa, nơi này giáp với biên giới của Đông Tấn quốc.
Thế nước ở Dong hồ rất mạnh, nó có tới chín khúc và mười tám đoạn cong, Dong hồ được gọi là hầm mộ nước.
Nhưng Yên Hà tiên tử rất thích nơi đây, bà ta còn xây một tòa kiến trúc ở dưới đáy hồ nước nguy hiểm này.
Dao Trì tiên tử cười lạnh: “Ở dưới đáy hồ, linh khí bị cản trở, nên ngươi đừng hy vọng hão huyền rằng, sẽ có người tới cứu ngươi.”
Chân mày Tô Lạc hơi nhíu: “Chỉ có mình ta ở đây sao?”
“Ngươi thấy cô đơn sao? Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, dù sao ngươi cũng sắp một mình xuống suối vàng rồi. Đến lúc đó, ngươi sẽ không biết cô đơn là gì nữa đâu.” Dao Trì tiên tử cười như điên.
“Tử Nghiên đâu? Các ngươi đưa nàng đi đâu rồi?” Tô Lạc không quá lo lắng cho bản thân, mà lại quan tâm tới Tử Nghiên nhiều hơn.
Rốt cuộc, Tử Nghiên là vì nàng mà chịu liên lụy.
“Sao? Ngươi muốn nói tới vị cô nương của Luyện Ngục thành hả? Yên Tâm đi, nàng đã đi trước ngươi một bước rồi. Trên đường xuống suối vàng, hai ngươi có thể làm bạn với nhau.” Dao Trì tiên tử nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
Nhưng mà cái ả Tử Nghiên đó thật đúng là đáng ghét mà. Nhắc đến Tử Nghiên, đáy mắt Lý Dao Dao hiện lên một tia chán ghét.
Cái gì? Tử Nghiên chết rồi?
Trên trán Tô Lạc nổi đầy gân xanh, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.
Nàng ra tay rất nhanh, chớp mắt, bàn tay nàng đã trực tiếp bóp chặt yết hầu của Lý Dao Dao: “Lời ngươi nói là thật?”
Nếu Tử Nghiên vì bị nàng liên lụy mà chết, thì cả đời này, Tô Lạc sẽ sống trong áy náy.
Lý Dao Dao không ngờ tốc độ của Tô Lạc lại nhanh đến như vậy.
Võ sĩ cấp sáu như nàng lại bị Tô Lạc cấp năm bóp cổ uy hiếp, cục tức này làm sao nàng có thể nuốt trôi được đây?
Lý Dao Dao nghẹn cổ, sắc mặt bởi vì ngạt khí mà đỏ lên, nàng cười lạnh mấy tiếng mà cất giọng nghẹn ngào: “Tử Nghiên là do ngươi hại chết. Ngươi là kẻ đầu sỏ gây tội!”
“Câm miệng!” Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia điên cuồng, bàn tay nàng dùng sức mà siết chặt, lực đạo mạnh kinh người.
“Không…” Lý Dao Dao lập tức không thở được.
Nàng không ngừng giãy giụa, nhưng Tô Lạc cũng không cho nàng có cơ hội giãy giụa.
Một thanh đao đột nhiên từ trong ống tay áo của nàng bay ra, vút một tiếng vang, trực tiếp cắm vào cánh tay của Lý Dao Dao.
“Á!” Lý Dao Dao đau quá mà hét lên: “Tô Lạc, ngươi điên rồi!”
Lúc này, hai mắt Tô Lạc đỏ rực, trong đáy mắt là ngọn lửa điên cuồng rực cháy.
“Nói!” Ánh mắt Tô Lạc tràn đẩy vẻ tàn khốc.
“Tử Nghiên… chưa chết! Chưa chết…” Lý Dao Dao bị bóp cổ không thở được, nên nói cứ ngắt quãng.
Vừa nghe thấy lời này của nàng, điên cuồng trong đáy mặt Tô Lạc lập tức tiêu tán đi nhiều, nhưng Tô Lạc vẫn siết cổ Lý Dao Dao thật chặt, xách nàng ta lên, lạnh lùng hỏi: “Nàng rốt cuộc còn sống hay đã chết?”
“Khụ khụ khụ… Nàng thật sự còn sống…” Lý Dao Dao bị bóp chặt cổ, hai chân thì treo lơ lửng trên mặt đất, nên lúc này, nàng ho khan vô cùng kịch liệt.
Sắc mặt nàng biến thành màu đỏ tím, nếu Tô Lạc còn không nhanh buông nàng ra, chỉ sợ nàng sẽ tắt thở mất.
“Thả ta ra…” Lý Dao Dao đã sắp thở không nổi nữa.
Tô Lạc tùy tiện quẳng Lý Dao Dao xuống đất, giống như là ném một con búp bê vải vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...