Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Ngươi nói bậy gì đó?” Tô Lạc giả vờ tức giận, oán hận mà trừng nàng.
“Ta nói bậy? Ha ha ha, cười chết ta, thật là cười chết ta!” Liễu Nhược Hoa cười đến nước mắt đều trào ra, điên cuồng ghen ghét trong lòng nàng đều tan thành mây khói vì Tô Lạc bị vứt bỏ.
Chỉ nghe nàng trào phúng mà cười lạnh: “Bằng không ngươi nói cho ta biết, Tấn Vương điện hạ đi tìm Dao Trì tiên tử đúng không?”
Tô Lạc tươi cười có chút lạnh.
Liễu Nhược Hoa đoán không sai, Nam Cung Lưu Vân chẳng lẽ không phải đi tìm Dao Trì tiên tử sao?
Hắn bỏ rơi mình, để mình một mình trong nhà gỗ nhỏ, là để đi tìm Dao Trì tiên tử.
Thấy trên mặt Tô Lạc toát ra cảm xúc phức tạp, Liễu Nhược Hoa quả thực vô cùng vui vẻ, nàng ôm bụng cười ha ha, cười đến mức không ngừng được: “Tô Lạc à Tô Lạc, ta còn tưởng ngươi lợi hại đến mức nào, Tấn Vương điện hạ thương ngươi bao nhiêu, không ngờ tới ngươi chỉ được sủng ái có hai ngày mà thôi, ha ha ha!”
Tô Lạc chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng cười, đáy mắt nổi lên một màn âm u, thế nhưng trên mặt nàng lại không có chút cảm xúc nào.
Liễu Nhược Hoa cười đủ rồi, nhìn Lưu Duy Minh nói: “Nội đan của rắn hoang dã vẫn còn ở trên người nàng, chẳng lẽ chúng ta không nên lấy lại sao?”

Lưu Duy Minh khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia do dự, sau một lúc lâu hắn mới chậm rãi nói: “Không phải đã bị nàng nuốt vào sao?”
Liễu Nhược Hoa nhìn Lưu Duy Minh như nhìn ngu ngốc: “Ngươi ngu à! Nội đan của rắn hoang dã sao lại bị tiêu hóa dễ dàng như vậy? Nói không chừng hiện tại còn hoàn hảo không tổn hại gì mà nằm trong bụng của nàng đó? Chưa chắc chắn thì chỉ cần mổ bụng nàng ra là biết mà?”
Lưu Duy Minh có chút do dự, vì lúc trước Tấn Vương điện hạ thực sụ rất để ý đến chuyện của Tô Lạc.
Liễu Nhược Hoa lại cười nhạo một tiếng: “Ngươi không thấy được sao? Tấn Vương điện hạ đã vứt bỏ nàng, nếu không thì sao Tấn Vương điện hạ lại sẽ đi theo Dao Trì tiên tử? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy tiện nhân này so được với Dao Trì tiên tử sao? Nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn Dao Trì tiên tử hay là chọn ả phế vật này? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ánh mắt của Tấn Vương điện hạ kém hơn người sao?”
Liễu Nhược Hoa từng bước dụ dỗ, tầng tầng xâm nhập.
Ánh mắt của Lưu Duy Minh thâm thúy đáng sợ, tản ra hơi thở nguy hiểm trí mạng.
Hắn biết Liễu Nhược Hoa vì báo thù riêng mà mê hoặc hắn, nhưng là hắn lại không cách nào cự tuyệt.
Bởi vì viên nội đan của rắn hoang dã kia đối hắn mà nói, thật sự rất quan trọng.
Chỉ cần có được viên nội đan kia, hắn sẽ có cơ hội trở thành đệ tử nhập môn của Lam Hải đại sư, như vậy sau này con đường tu luyện của hắn sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu không sẽ vô cùng gian nan.

Trên mặt Lưu Duy Minh chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, lạnh băng lại là nguy hiểm đến cực điểm.
Con dao mà hắn giấu trong ống tay áo bỗng nhiên động.
Đáy lòng Tô Lạc hiện lên một tia cười lạnh.
Một đám ngu xuẩn!
“Các ngươi muốn làm gì!”
Tô Lạc cố ý gấp đến mức kêu to: “Nếu Tấn Vương điện hạ biết các ngươi giết ta, tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi!”
“Lại cáo mượn oai hùm!” Liễu Nhược Hoa lạnh lùng cười nói: “Tấn Vương điện hạ? Trước tiên chưa nói đến chuyện Tấn Vương điện hạ có còn báo thù cho ngươi hay không, dù hắn có báo thù cho ngươi thì sơn mạch Lạc Nhật nhiều nhất chính là ma thú, khi ma thú gặm sạch xương cốt của ngươi rồi, không biết Tấn Vương điện hạ còn có thể biết được cái xương nào là của ngươi không nữa!”
“Các ngươi!” Tô Lạc còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy một bóng người âm trầm đã đứng ở phía sau nàng, con dao lạnh lẽo đâm thẳng vào trong cổ họng của nàng.
Thích khách!
Không ngờ tới Lưu Duy Minh thế nhưng cũng giống nàng, cũng tinh thông thuật thích khách.
Trên mặt Tô Lạc hiện lên một nụ cười lạnh băng lại là nguy hiểm đến cực điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui