Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
“A!”
Lạc Điệp Y vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, vừa lo lắng vừa đau khổ, lớn tiếng hét lên, âm thanh vang xa khắp cả Khu Rừng Hắc Ám.
Đám người của Tô Lạc cách hồ đó rất gần, xung quanh đó lại không có chướng ngại vật gì cho nên đều chứng kiến toàn bộ quá trình đau khổ này của Lạc Điệp Y.
Tô Lạc và Tử Nghiên nhìn nhau... ánh mắt của hai người rất phức tạp.
“Ừm…” Tô Lạc không biết mở miệng như thế nào.
“Quả là một tiểu long dũng mãnh...” Tử Nghiên lặng lẽ gật đầu.
“Thực ra nó vẫn còn nhỏ...” Tô Lạc không biết giải thích thể thế nào.
“Còn nhỏ mà đã dũng mãnh như vậy...” Tử Nghiên cảm thán.
Tô Lạc phát hiện càng tô càng đen, không biết làm sao đành nhún vai.
So với Tô Lạc và Tử Nghiên, sắc mặt của Tô Hạo Thần có thể dùng từ “oan ức” để hình dung.
Hắn muốn đích thân đi cứu, nhưng lúc này biến cố lại lần nữa phát sinh.
Cũng không biết Tiểu Thần Long là gì nữa, gốc của cây tương tư biến dị đó lại xoay đi xoay lại, giống như đang múa vậy.
Trong lúc Tô Lạc không để ý, nó đã muốn bắt Tiểu Thần Long đi.
Đột nhiên, một ánh sáng màu xanh lóe sáng.
Cái cây tương tư kỳ quái đó lại có thể rút rễ lên, bốn cái rễ cây lại giống như bốn cái chân, vào một cái đã chạy về phía trước.
Tô Lạc quả thực nhìn đến trợn tròn mắt.
Đờ mờ đây rốt cuộc là thế giới gì? Đến cây cối cũng có thể giống như động vật có bốn chân chạy nhảy khắp nơi?
Tô Lạc cảm thấy thế giới quan của mình được làm mới lại.
“Còn ngẩn người ra đấy làm gì? Nhanh đuổi theo!” May mà có Tử Nghiên phản ứng nhanh, nàng liền kéo Tô Lạc chạy nhanh như bay đuổi theo.
Tô Lạc lúc này mới hoàn hồn, chạy nhanh đuổi theo.
Lạc Hạo Thần đương nhiên cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh ngạc.
Hắn vốn dĩ muốn đích thân tới cứu Lạc Điệp Y, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Lạc và Tử Nghiên đuổi theo, hắn lập tức thay đổi chủ ý.
“Phái hai người đi tới cứu tiểu thư!” Lạc Hạo Thần lớn tiếng dặn dò đám tôi tớ.
Thật xúi quẩy!
Đúng vào thời khắc quan trọng, nha đầu Điệp Y không những không giúp được gì, lại còn làm vướng chân vướng tay hắn.
Hắn nhìn thấy rõ ràng, khi Điệp Y bị đạp bay, đôi bao tay bằng tơ tằm đã không còn trên tay nàng ấy nữa.
“Cái cây tương tư đáng chết!” Trong lòng Lạc Hạo Thần thầm chửi rửa. Đợi khi bắt được nó, nhất định phải đốt rụi cái cây đó.
Tới tận lúc này Lạc Hạo Thần vẫn không biết, cái cây tương tư đó không đạp bay Lạc Điệp Y, mà lại chính là Tiểu Thần Long thường xuyên tỏ vẻ đáng yêu kia.
Cây tương tư đó chạy rất nhanh.
Nếu như không phải trước đó Tô Lạc đã học Linh Vũ Bộ thì nàng sớm đã bị bỏ xa lại phía sau.
Còn bây giờ nàng lại đang giữ vững phong độ chạy dẫn trước.
Lạc Hạo Thần nhìn thấy tốc độ của Tô Lạc, liền tỏ ra vô cùng ngạc nhiên!
Trước đó hắn luôn cho rằng Tô Lạc cũng chỉ là thủ hạ của Tử Nghiên, cho nên căn bản không coi nàng ra gì.
Bây giờ mới phát hiện, sự tình căn bản không phải là vậy.
Bề ngoài nhìn vào chỉ là một nha đầu chẳng qua mới chỉ cấp năm, nhưng tốc độ lại xấp xỉ Tử Nghiên cấp bảy, hơn thế lại giữ vững tốc độ chạy dẫn đầu.
Lạc Hạo Thần lại để một nha đầu chạy dẫn trước sao?
Hắn cắn răng, dồn hết linh lực xuống chân, sau đó chạy với tốc độ nhanh như bay.
Nhưng điểu khiến hắn kinh ngạc hơn là cho dù hắn có chạy nhanh cỡ nào, Tô Lạc vẫn chạy nhanh hơn hắn.
Phát hiện này khiến hắn càng kinh ngạc bội phần.
Tử Nghiên chạy ngang hàng với hắn, nhìn thấy vậy thì cười lạnh: “Hóa ra ngươi cũng chỉ có vậy thôi à.”
“Câm mồm!” Lạc Hạo Thần tức giận quát lại.
“Nếu có bản lãnh thì ngươi chạy lên phía trước đi, giận cái gì chứ.” Tử Nghiên cười lạnh, liền đưa tay về Tô Lạc: “Nha đầu, giúp ta một tay.”
Tô Lạc biết ý, liền một tay nắm chặt Tử Nghiên, rồi cùng nàng ấy sát cánh mà chạy.
Tô Hạo Thần chạy sau hai người bọn họ tức tới mức suýt thì phun máu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...