Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Tử Nghiên đổ nước đắng ra ngoài: “Tam sư huynh nhà ta à, quả thật vô cùng phúc hắc, không cẩn thận sẽ bị bán còn giúp hắn kiếm tiền. Nói thật, ngươi khiến ta có cảm giác giống như em gái thất lạc nhiều năm của tam sư huynh vậy.”
“Sao lại vậy?” Tô Lạc không khách khí mà trợn trắng mắt.
“Thì đã phúc hắc từ trong bụng mẹ đó, quả thật giống như tiểu hồ ly, sơ ý một chút sẽ bị tính kế ngay.”
Tô Lạc có chút chột dạ liếc mắt qua chỗ khác.
Nhưng nói thật thì nàng còn muốn tính kế với tiểu nha đầu này.
Rất nhanh, Tô Lạc đã khôi phục thần sắc thuần khiết trong sáng, nhắc nhở Tử Nghiên: “Đừng lảng tránh vấn đề, lời ngươi nói lúc nãy còn tính hay không hả?”
Tô Lạc đang nói đến hứa hẹn của Tử Nghiên và Tiểu Thần Long.
“Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, chỉ cần gom đủ một bình thiên linh thủy, cái ly này là của ngươi.” Tử Nghiên hào sảng vỗ ngực.
Nói đến thì ngực nàng quả thật cũng khá to...
“Vậy cũng được, ngươi cầm cái này đi đi.” Tô Lạc thuận tay đưa một bình chứa đầy thiên linh thủy cho Tử Nghiên.
Sắc mặt Tử Nghiên cứng lại.
Tầm mắt nàng nhìn đến bàn tay trắng nõn của Tô Lạc, rồi tiếp tục nhìn lên trên, cuối cùng nhìn khuôn mặt của Tô Lạc.
“Ngươi... Này...” Tùy tiện đưa một bình thiên linh thủy ra?
“Không phải ngươi nói có một bình thiên linh thủy rồi thì không quan tâm đến cái ly nữa sao?” Tô Lạc không chút do dự đưa cho nàng.
Tử Nghiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Lạc, sau đó ngơ ngẩn cầm bình thiên linh thủy óng ánh long lanh lên.
Nha đầu này thật đúng là... giàu có xa xỉ phúc hắc.
Tử Nghiên yên lặng mở cái bình ra.
Vừa mới mở ra, linh khí tươi mát lập tức mãnh liệt tuôn ra bên ngoài.
“Đây... Đây không phải thiên linh thủy của Dao Trì Lý gia!” Tử Nghiên hít sâu một hơi, cảm thấy nhịp tim đang liên tục, đập nhanh thình thịch thình thịch.
Nàng cẩn thận đổ một giọt lên đầu lưỡi, ngay lập tức cảm thấy một loại linh khí khó miêu tả đang lan tỏa trong lồng ngực.
Một dòng nước ấm dâng lên từ đan điền.
“Trời ạ! Đây...” Tử Nghiên kích động nói.
Lúc này, nàng thật sự không có cách nào diễn tả được tâm tình kích động của mình, nàng chỉ đứng ngây ngốc trừng mắt nhìn Tô Lạc, thật lâu sau vẫn không nói được tiếng nào.
Tô Lạc bị Tử Nghiên nhìn chằm chằm cảm thấy có chút quái lạ: “Không phải chỉ là một bình thiên linh thủy sao? Sao lại kích động như vậy?”
“Không phải chỉ là một bình thiên linh thủy á hả? Ngươi cảm thấy đây là bình thiên linh thủy bình thường sao? Thiên linh thủy của Dao Trì Lý gia so với bình này thì chỉ là nước sôi bình thường mà thôi.” Tử Nghiên hận không thể nhấc cổ áo Tô Lạc lên, giảng dạy cho nàng một khóa.
Đáy mắt Tô Lạc thoáng qua ý cười.
Hình tượng so sánh này thật khiến cho nàng cảm thấy hả hê trong lòng, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
“Nếu tốt như vậy, thì ngươi cứ cầm lấy đi, có điều cái ly kia không thể trả lại cho ngươi được.” Tô Lạc cười hì hì nói.
Bây giờ thiên linh thủy trong không gian rất nhiều, Tiểu Thần Long tiêu xài phung phí đến mức mang ra tắm rửa.
Chỉ một bình thiên linh thủy nhỏ bé bằng ngón tay lại có thể làm yên lòng tiểu nha đầu này, quả thật vô cùng dễ dàng và đơn giản.
“Bây giờ dù ngươi có muốn dùng cái ly đổi với ta, ta chắc chắn sẽ không đổi.” Tử Nghiên ôm bình thiên linh thủy vào lòng.
Trong lòng Tô Lạc cười thầm, trên mặt lại tỏ vẻ vô tội: “Không còn cách nào khác, ai kêu Tiểu Thần Long nhà ta thích như vậy, đành chịu thiệt một chút vậy.”
Đối với Tử Nghiên mà nói, lần mua bán này quả thật nàng lời vô cùng.
Thấy Tô Lạc như thế, nàng lại sinh thêm cảm giác áy náy, vì thế trong lòng nàng lo lắng mà đưa ra đề nghị: “Không bằng lần này ta đưa hết mọi thứ lấy được trong khu rừng Hắc Ám cho ngươi?”
Tô Lạc cau mày, yên lặng liếc nhìn Tử Nghiên một cái, giọng nói yếu ớt: “Như vậy... Thì không tốt cho lắm?”
Cái gì gọi là chiếm được của hời mà còn ra vẻ ta đây? Tô Lạc đang dạy cho mọi người một khóa học sinh động đây nè.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...