Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc cười hì hì liếc nhìn hắn: “Pháp sư không gian ư? Ta đã là pháp sư không gian từ lâu rồi mà.”
“Ngươi... ngươi... ” Lý Nghiêu Tường kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.
Ai mà ngờ được, nha đầu thối khiến người ta chán ghét này lại chính là pháp sư không gian chứ? Pháp sư không gian...
Dao Trì Lý gia chọc phải một pháp sư không gian như vậy, vậy sau này...
Lý Nghiêu Tường nôn nóng, máu từ trong lồng ngực lại càng tuôn ra nhanh hơn.
Nhìn thấy lão Nhị của Lý gia ở trước mắt mình đang hấp hối, khóe miệng Tô Lạc nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng mỉa mai.
Lý Nghiêu Tường ngày đó uy phong như thế nào chứ?
Ngày hôm đó, hắn ngồi trên cao, toàn bộ Tô Phủ đều phải tập trung lại mà quỳ dưới đất khắp trong ngoài phòng khách.
Ngày hôm đó, hắn hoành hành ngang ngược, hùng hổ dọa người, bộ dạng bá đạo chỉ tiện tay là có thể bóp chết nàng.

Nhưng, như vậy thì đã làm sao? Phong thủy luân lưu chuyển. (1)
Không phải hiện giờ Lý Nghiêu Tường vẫn chết dưới tay nàng hay sao?
Nhìn Lý Nghiêu Tường nằm trên mặt đất, hơi thở mong manh, sự tàn ác trong lòng Tô Lạc bắt đầu trỗi dậy.
Dao Trì Lý gia nhiều lần truy sát nàng, nếu như không phải vận khí của nàng tốt, thì mạng của nàng đã sớm không còn rồi.
Những oán hận này, sao nàng dám quên được? Sao nàng có thể quên được?
Chỉ một đao như vậy mà kết thúc mọi chuyện, để Lý Nghiêu Tường yên ổn chết ư? Đương nhiên không được!
Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng tàn ác, từ trên cao nhìn xuống Lý Nghiêu Tường đang hấp hối nằm trên mặt đất.
“Nghe nói Dao Trì Lý gia vẫn không ngừng từ bỏ việc tìm kiếm Lý Ngạo Thiên?” Tô Lạc khoanh tay lại, cười như không cười nhếch mày nhìn hắn.
Lý Nghiêu Tường thần trí vốn đang mơ mơ màng màng, trong nháy mắt có chút tỉnh táo trở lại: “Ngươi... biết?”
Tô Lạc lại gần hắn, nở nụ cười quỷ quái: “Dĩ nhiên là ta biết rồi, bởi vì, hắn cũng gián tiếp chết trên tay ta.”
“Ngươi... ngươi... ” Lý Nghiêu Tường nghe thấy vậy, hắn đang ở trong trạng thái hồi quang phản chiếu (2) lập tức phụt ra một ngụm máu tươi.
Dao Trì Lý gia phái biết bao nhiêu người đi tìm kiếm Lý Ngạo Thiên, thế nhưng, hắn đã sớm chết trong tay con nha đầu thối trước mặt rồi!
“Tiện... nhân! Ngươi... ”
Lý Nghiêu Tường vật lộn muốn đứng dậy, nhưng Tô Lạc đã dùng đầu ngón tay đẩy hắn, khiến hắn lại ngã xuống đất.
Lúc này hắn làm sao có khí thế của một cường giả cấp tám như trước kia chứ? Yếu đến nỗi không bằng cả một con kiến hôi.
Lý Nghiêu Tường mở to hai mắt, trân trối nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.

Cho đến tận khi trút hơi thở cuối cùng, hắn cũng chết không nhắm mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng.
“Cứ như vậy mà chết à, thật đáng tiếc, ta vẫn chưa luyện tập đủ mà.” Tô Lạc lại còn giả bộ từ bi mèo khóc chuột mà thở dài.
Ở bên cạnh, bóng dáng Tử Vũ dần dần hiện ra rõ ràng.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mắt liếc nhìn Tô Lạc.
Chỉ thấy ống tay áo của Tử Vũ phất nhẹ một cái, một ngọn lửa nóng rực xuất hiện trên thi thể của Lý Nghiêu Tường.
“Xì xì xì!”
Ngọn lửa nhanh chóng lan tràn bốc cháy khắp cơ thể Lý Nghiêu Tường, rất nhanh, Lý Nghiêu Tường đã bị thiêu đốt không còn sót lại mảnh xương nào.
Lão Nhị Lý gia kiêu ngạo một thời đã hóa thành một làn khói nhẹ, tiêu tán trong không khí.
“Giết người thì không sao cả, nhưng nhớ phải hủy xác chết đi không để lại một dấu vết gì.” Tử Vũ lãnh đạm dặn dò Tô Lạc.
Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên.
Giết người thì không sao cả, lão Nhị của Dao Trì Lý gia cũng bị đem ra làm tảng đá đặt chân cho chiến tích chiến đấu của nàng rồi. Vị sư huynh tảng băng này thật đúng là cả gan làm loạn.

Sau khi thiêu hủy thi thể không để lại dấu vết nào nữa, Tô Lạc lại bị Tử Vũ ép nhanh chóng đi vào trong khu rừng hắc ám.
Trên đại lục có bốn quốc gia.
Phân chia thành Đông Lăng, Tây Tấn, Nam Phong và Bắc Mạc. Bốn quốc gia này tạo thành một chữ khẩu.
Trung tâm của nó, chính là khu rừng hắc ám trong truyền thuyết.
Khu rừng hắc ám có diện tích vô cùng lớn, nói về diện tích, thì rộng lớn hơn tổng diện tích của cả bốn quốc gia cộng lại.
Phía bên trong khu rừng ngoại trừ đồi núi, còn có các loại địa hình như đầm lầy, vùng đất ngập nước...
***
(1) Phong thủy lưu luân chuyển: Ý muốn nói không có chuyện gì là mãi mãi cả, sẽ có lúc nó phải thay đổi.
(2) Hồi quang phản chiếu: Là ánh sáng mặt trời phản chiếu lên không trung vào lúc hoàng hôn rất sáng rất đẹp, hàm ý chỉ con người trước khi chết thần trí bỗng nhiên cực kì thanh tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui