Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Dao Trì tiên tử mặc một chiếc váy dài màu hồng tím, khuôn mặt tuyệt mỹ, khóe miệng ẩn ẩn nét cười nhạt, giống như thần tiên hạ phàm, xinh đẹp nhưng lạnh lùng.
Thời gian cứ trôi đi.
Sắp tới giờ thi đấu, nhưng nhân vật quan trọng, Tô Lạc, vẫn chưa thấy xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Tứ tiểu thư của Tô gia đâu rồi nhỉ? Sao giờ này còn chưa tới?”
“Không phải là tự động bỏ cuộc chứ? Thực ra thì nàng ta chỉ mới là sơ cấp luyện dược sư thôi mà.”
“Rất có thể là như vậy. Qua được ải thứ nhất là do nàng may mắn thôi, nhưng ải thứ hai này là khảo hạch kiến thức. Nàng ta chỉ là một sơ cấp luyện dược sư nhỏ bé, làm sao so sánh với Dao Trì tiên tử được?”

“Dao Trì tiên tử đã là cao cấp luyện dược sư rồi đấy! Tứ tiểu thư của Tô gia chắc chắn là sợ thua cuộc nên không dám đến.”
Trong chốc lát, mọi người bàn tán ngày càng sôi nổi, chiều hướng câu chuyện rất bất lợi cho Tô Lạc, hầu hết mọi người đều cho rằng Tô Lạc muốn bỏ cuộc nên không đến.
Lãnh dược sư nóng ruột mà nhịp nhịp bàn chân, cứ liên tục đi ra ngoài, nhìn ngó xung quanh.
Nhưng cho dù ông ta nhìn bao nhiêu lần, thì vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Tô Lạc xuất hiện.
Trong lòng Lãnh dược sư âm thầm sốt ruột. Tới thời điểm mấu chốt này, mà nha đầu chết tiệt kia không biết đã chạy đi đâu nữa? Lần trước nàng cũng đến trễ, lần này lại đến trễ… Lãnh dược sư cảm thấy nếu mình là Dung Vân đại sư thì sẽ tức điên mất!
Người của Dao Trì Lý gia thấy vậy, không khỏi thấy đắc ý trong lòng.
Xem ra, nha đầu thúi kia quả nhiên biết thân biết phận, nàng biết cạnh tranh không nổi, nên mới tự động bỏ cuộc. Làm như vậy cũng rất có lý, dù sao thì bỏ cuộc còn hơn là thua cuộc.
Lý Ngạo Khung lạnh lùng cười, cố ý trào phúng nói: “Nha đầu của Tô gia thật sự rất to gan nha, dám để cho Dung Vân đại sư và bệ hạ chờ đợi nàng lâu như vậy.”
Lý Nghiêu Tường cũng cười lạnh: “Nha đầu này xem ra là muốn tự động bỏ cuộc rồi. Nhưng mà nói cũng đúng thôi, một sơ cấp luyện dược sư như nàng, làm sao có thể so sánh với Dao Dao của chúng ta được chứ?”
Lãnh dược sư mất kiên nhẫn mà trừng mắt nhìn Lý Nghiêu Tường: “Dao Dao nhà các ngươi lợi hại như thế, vậy sao không chiến thắng luôn ở ải thứ nhất đi?”
Lời nói thật sự sắc bén, đánh thẳng vào trọng điểm.

Lý Nghiêu Tường tức khắc nghẹn họng, sắc mặt đỏ lên, lớn tiếng rống: “Là do có người giúp…”
Vô tình bắt gặp đôi mắt thâm thúy, cười như không cười củ Dung Vân đại sư, trong lòng Lý Nghiêu Tường chợt run lên, hắn buồn bực mà quay mặt đi chỗ khác.
Nếu hắn dám can đảm nói rằng, là do Dung Vân đại sư bất công, thì Lý Dao Dao không cần phải thi ải thứ hai nữa, mà cứ trực tiếp thu dọn đồ đạc rồi về thẳng nhà đi.
Lý Ngạo Khung lại tiếp tục nói: “Tô Lạc không tới, thì không thể cứ bắt Dung Vân đại sư và bệ hạ chờ mãi được.”
Hắn cố ý lôi hai người kia vào cuộc, là muốn kích động mọi người.
Quả nhiên, theo lời nhắc nhở của hắn, rất nhiều quan liêu là phe phái của Lý gia sôi nổi tiến lên kể tội.
“Bệ hạ, nếu Tứ tiểu thư của Tô gia đã tự động bỏ cuộc, thì trận thi đấu này cũng nên kết thúc tại đây được rồi.”
“Cho dù bây giờ nàng đến, thì cũng xem như là không tôn trọng bệ hạ và Dung Vân đại sư rồi, loại đệ tử như vậy thì cần làm gì chứ?”

“Dao Trì tiên tử không phải tốt hơn nàng gấp trăm lần sao? Nàng qua được ải thứ nhất là do may mắn thôi, nếu không thì đã sớm thua cuộc rồi…”
Sau khi nghe xong mấy lời bẩm tấu kia, Cảnh Đế cảm thấy hơi do dự, ánh mắt ông ta hướng về phía Dung Vân đại sư.
Đôi mắt thâm sâu của Dung Vân đại sư đầy u ám, không ai có thể nhìn thấy một tia cảm xúc nào trên gương mặt lạnh lùng của ông ta.
Lãnh dược sư hừ hừ hai tiếng: “Dao Trì Lý gia không phải rất tin tưởng Lý Dao Dao sao? Bây giờ lại sợ phải thi đấu với Lạc nha đầu sao?”
“Ai sợ chứ?” Lý Nghiêu Tường tức giận mà trợn mắt, liếc tên Lãnh dược sư kia, kẻ luôn đối nghịch với Dao Trì Lý gia.
“Sao, nếu không sợ thì các ngươi làm gì cứ nằng nặc đòi hủy bỏ tư cách thi đấu của Lạc nha đầu vậy? Còn không phải là sợ Lý Dao Dao thua Tô Lạc sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui