Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nhưng làm gì có cách nào? Đó là người có thực lực mạnh mẽ, là luyện dược sư cấp tông sư duy nhất trên toàn đại lục. Ông ấy muốn bất công như vậy, ngươi còn có thể như thế nào?
Vì lấy lòng ông ấy, ngươi chẳng phải cũng làm trái lương tâm, vuốt mặt mà tán dương ông ấy thiên vị tốt, bất công một cách quang minh chính đại và thiên vị quá mức “công bằng” hay sao?
Vậy nên ở thế giới cường giả vi tôn, thực lực mới là đạo lý. Không có thực lực hơn người thì kết cục cũng như Lý Nghiêu Tường hiện tại đang ở trước mặt Dung Vân đại sư, phải chịu thiệt thòi.
Lý Nghiêu Tường tiếp tục nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, lạnh mặt hỏi: “Tinh thạch màu xanh dương và tinh thạch màu tím, đại sư định sẽ xử lý như thế nào?”
Dung Vân đại sư khó hiểu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ những tinh thạch đó không phải do các ngươi dâng lên sao?”
“Phải, là chúng ta.” Đương nhiên là Dao Trì Lý gia dâng lên.
Dung Vân đại sư lại càng khó hiểu: “Nếu là do các ngươi dâng lên, thì hiện tại đây là đồ vật của bổn dược sư, bổn dược sư muốn cho ai thì cho người đó, ngươi xen vào làm gì?”

Lý Nghiêu Tường lập tức á khẩu, không trả lời được.
Nhưng mà, nói vậy lại không đúng!
Tuy là nói phải dâng đồ vật lên, nhưng sau khi kiểm tra không phải sẽ trả về sao? Rốt cuộc tại sao Dung Vân đại sư lại muốn chiếm làm của riêng chứ?
Nhưng những lời này đương nhiên Lý Nghiêu Tường không thể nói ra. Lỡ như nói ra, chọc giận đại sư, đại sư trực tiếp không nhận Lý Dao Dao làm đồ đệ thì phải làm sao?
Cho nên, trên mặt Lý Nghiêu Tường hiện rõ một mảnh rối rắm, giống như bị táo bón vậy.
Thực ra, ngay từ đầu, Dung Vân đại sư đúng là không định giữ lại tinh thạch. Vốn dĩ ông định kiểm nghiệm xong sẽ vật hoàn cố chủ.
Nhưng ai ngờ giữa đường lại xuất hiện Tiểu Thần Long, hơn nữa Lý Nghiêu Tường còn ở đây gây rối, cho nên ông mới cố ý thu nhận tinh thạch.
Dung Vân đại sư không hề để tâm đến Lý Nghiêu Tường đang rối rắm đứng dưới kia. Trước giờ, người ông để tâm đến không nhiều lắm.
Lúc này, Dung Vân đại sư gom mấy viên tinh thạch kia bỏ lại trong túi gấm, dùng dây dài buộc chặt miệng túi, thuận tay lấy dây quàng lên cổ Tiểu Thần Long: “Nếu thích thì ngươi cầm hết đi.”
Dung Vân đại sư cũng quá thiên vị rồi!
Sắc mặt của đám người Lý gia đều vô cùng khó coi.
Ở một giây trước, Dung Vân đại sư còn cố ý thu nhận túi tinh thạch kia làm của riêng, nhưng một giây sau, ông liền đưa hết cho Tiểu Thần Long.

Điều này, điều này thật quá đáng!
Thực ra thì chuyện quá đáng hơn còn chưa có xảy ra.
Tiểu Thần Long có chút ghét bỏ mà vỗ vỗ bẹp dí cái túi gấm chứa một vài viên tinh thạch cấp thấp.
Tự nhiên trên cổ đeo thêm một cái yếm, nhìn thật khó coi, Tiểu Thần Long tỏ vẻ ghét bỏ vô cùng.
Dung Vân đại sư thấy thế, không khỏi bật cười, ông chỉnh lại cái túi gấm đã bị Tiểu Thần Long vỗ vỗ đến xiêu xiêu vẹo vẹo, không biết từ đâu lấy ra một viên tinh thạch màu xanh dương nhét đầy túi gấm. Lúc này, ông mới vỗ đầu Tiểu Thần Long: “Thế này có làm ngươi vui hơn không?”
“Ngao ngao ngao!” Tiểu Thần Long cảm thấy thoả mãn vội vàng gật đầu không ngừng. Sau đó hưng phấn bỏ mặt Dung Vân đại sư đã bị nó lợi dụng xong, xoay người chạy về phía Tô Lạc.
Chỉ nhảy vài cái liền nằm gọn trong lòng Tô Lạc, sau đó nó gỡ túi gấm xuống, bỏ vào ống tay áo của Tô Lạc.
Chứng kiến một màn như vậy, khoé miệng mọi người đều run rẩy.

Đây là chuyện quái gì đây?
Dung Vân đại sư thu nhận tinh thạch của Lý gia làm của riêng. Sau đó ông lại còn cho không Tiểu Thần Long thêm mấy viên tinh thạch màu xanh dương. Kết quả là... Tiểu Thần Long đưa tất cả tinh thạch cho thứ nữ không được sủng ái của Tô gia!
Lúc này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm Tô Lạc.
Hâm mộ! Quả thực rất đáng hâm mộ!
Đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng muốn có được vận khí tốt như Tô Lạc, thu được một con rồng nhỏ làm linh sủng.
Lúc này, Dao Trì tiên tử phẫn hận mà nhìn chằm chằm Tô Lạc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui