Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Bắt đầu gọi nàng là Lạc Lạc nữa rồi? Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia cười lạnh châm chọc, khuôn mặt không có bất cứ biểu tình gì, tỏ vẻ mờ mịt: “Cha, người cũng chưa từng hỏi ta.”
Tô Tử An bị nghẹn họng, ngay lập tức thẹn quá hóa giận: “Mẫu thân và đại ca của ngươi hiện tại bệnh thành như vậy, ngươi thấy vậy cũng không thèm mời Lãnh dược sư đến, sao ngươi có thể nhẫn tâm đến vậy?”
Khóe miệng Tô Lạc cong lên một nụ cười nhạt châm biếm: “Ta nhẫn tâm sao? Nếu vậy, xin hỏi cha, bọn họ là vì cái gì mà biến thành bộ dáng như bây giờ? Cái gì gọi là gieo gió gặt bão, người làm cha như cha ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, chắc hẳn phải hiểu rõ hơn ta nhiều.”
Tô Lạc thật sự cũng không khách khí với hắn chút nào.
“Ngươi... nha đầu thúi!” Trong lòng Tô Tử An vô cũng phẫn nộ.
Thật ra, vừa rồi khi nghe Lãnh dược sư nói như vậy, trong lòng hắn còn ôm chút chờ mong với nha đầu Tô Lạc này. Nhưng không biết tại sao vừa nhìn thấy nàng, cơn phẫn nộ lại trỗi dậy, hiện tại cũng không có cách nào khiến hắn nguôi giận.

Lãnh dược sư hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô Tử An một cái: “Ngươi dám mắng bằng hữu của ta? Thật to gan! Tô Tử An, ngươi muốn chết có phải không?”
Đôi mắt của Tô Tử An lại được dịp trừng lớn.
Lãnh dược sư tính tình luôn luôn cổ quái vậy mà lại ra mặt bênh vực nha đầu thúi Tô Lạc? Hơn nữa lại không màng đến thân phận hắn là cha Tô Lạc... Chuyện này thật quá điên rồ!
Tô Khê âm thầm nghiến răng.
Tiểu tiện nhân này sao vận khí lại tốt như vậy cơ chứ!
Đầu tiên là có Tấn Vương điện hạ che chở, hiện tại Tấn Vương điện hạ đã rời đi, thì lại xuất hiện một Lãnh dược sư! Quả thực là đáng giận!
Ánh mắt Tô Lạc lạnh lùng đảo qua gương mặt bọ họ.
Xem ra nàng nên sớm rời khỏi ổ sói Tô phủ này, tránh để bản thân mình phải chịu tội.
Nghĩ đến đây, Tô Lạc chỉ lãnh đạm cười: “ Lãnh dược sư hiện tại đang ở đây, phụ thân có điều gì muốn nói thì nói với Lãnh dược sư là được, hà tất phải liên lụy tới ta?”
Nhưng mà Lãnh dược sư căn bản không cho Tô Tử An có cơ hội nói chuyện, kéo Tô Lạc, xoay người bước đi: “Bà cô nhỏ của tôi ơi, lúc này đi nhanh còn không kịp, ở đó lý sự này nọ làm gì?”

Tô Lạc cười cười: “Có chuyện gì mà gấp vậy?”
“Ngươi đang có cơ hội rất lớn để trở thành tiểu sư muội của ta, nếu như bị mấy người này làm chậm trễ, bỏ lỡ cơ hội, sẽ hối hận cả đời đấy.” Lãnh dược sư nói, hoàn toàn làm lơ đám người đang đứng trong phòng, một mực vội vã kéo Tô Lạc rời đi.
Vì thế, Tô Tử An chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Lạc bị Lãnh dược sư đưa đi.
Trong lòng Tô Khê Thầm hận, mở miệng lớn tiếng mắng: “Dung Vân đại sư sẽ coi trọng nàng sao? Nàng có bản lĩnh thay thế được Dao Trì tiên tử? Bớt mơ mộng hão huyền đi! Nếu như tiểu tiện nhân kia được thu nhận làm đồ đệ, ta sẽ nuốt cái ghế dựa này!”
Tô Tử An quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Khê, tia lạnh âm u trong mắt khiến trong lòng Tô Khê hoảng loạn.
“Cha...” Nàng giở chiêu làm nũng. Nếu là ngày thường thì chiêu này quả thực rất hữu dụng.
Nhưng mà, Tô Tử An xoay người, giáng xuống một cái tát: “Cái đồ không biết cố gắng!”
Rõ ràng người mà Lãnh dược sư xem trọng không phải là nàng, vậy mà nàng còn tỏ vẻ cam chịu ở trước mặt mình, khiến mình cảm thấy xấu hổ!

Nếu nàng sớm nói một chút, hoặc bản thân mình đối xử tốt với Tô Lạc hơn một chút, sự tình cũng không tồi tệ như bây giờ.
Tô Khê ngay lập tức bị cái tát kia đánh cho ngây ngốc.
Nàng một tay che má phải đã bị sưng đỏ, ủy khuất khóc lóc, vẻ mặt khó tin, miệng lẩm bẩm tự nói: “Cha, ngươi đánh ta. Ngươi như vậy mà đánh ta.”
“Nha đầu thúi! Đại ca và mẫu thân ngươi biến thành như bây giờ, tất cả đều do ngươi làm hại!” Tô Tử An vẫn chưa hết giận.
Hôm nay, trước mặt Lãnh dược sư và Tô Lạc, Tô Tử An hết sức tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, vừa lúc Tô Khê bước đến hứng cơn giận dữ của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui