Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Trong lòng Tô Lạc hiện lên sợ hãi.
Bóp nát linh phù... Bỗng nhiên, trong đầu Tô Lạc hiện lên một tia sáng.
Lý Ngạo Khung có linh phù hộ thân, nàng cũng có!
Đừng nói đến cái ngọc giản hộ thân mà lão cha của Tiểu Thần Long cho, lần trước ở trong hoàng cung nàng còn lấy được Linh Đạn Cầu, nàng còn chưa sử dụng đâu!
Tô Lạc nhanh chóng lấy Linh Đạn Cầu ra, theo bản năng đã muốn chọi qua.
Nhưng rồi nàng lại có chút do dự.
Căn cứ vào kinh nghiệm lần trước dùng Linh Đạn Cầu đập Lý Ngạo Thiên, nàng phát hiện nàng quả thật khá là may mắn, hơn nữa loại may mắn này còn có thể truyền qua cho đối phương thông qua Linh Đạn Cầu.
Bởi vì lần trước nàng đã sống sờ sờ mà đập Lý Ngạo Thiên từ cấp bảy lên cấp tám, khiến nàng phải chạy trốn mệt muốn chết.
Cứ nhớ tới quá khứ chua xót này thì nàng quả thật muốn khóc thương cho mình.
Lúc này, mây đen đã bao trùm toàn bộ đỉnh đầu, sắc trời cũng đã âm u hẳn, cơ hồ duỗi tay không thấy năm ngón tay.
“Hắn điên rồi, mau ngăn cản hắn!” Bắc Thần Ảnh phun ra mấy ngúm máu rồi thì đầu óc cũng tỉnh táo lại.
Hắn che lại vết thương trên ngực, khập khiễng đi tới bên cạnh Tô Lạc.
Nhìn thấy Linh Đạn Cầu trong tay Tô Lạc, lại nhìn Lý Ngạo Khung, hắn tức khắc nóng nảy, ồn ào gọi Tô Lạc: “Còn do dự cái gì? Sau khi hắn ngưng tụ thành công, tất cả mọi người sẽ chết!”
Tô Lạc buồn bực mà trừng hắn một cái.
Hắn đây là người no không biết người đói khổ thế nào.
Có đôi khi quá may mắn cũng là một loại tội lỗi.
Có Lý Ngạo Khung ở đây, Tô Lạc không có khả năng ngu ngốc mà nói chuyện về Lý Ngạo Thiên cho hắn biết.
“Mau đập đi!” Bắc Thần Ảnh gấp đến độ tóc đều sắp bốc khói.
“Vậy ngươi đến đây đi.” Tô Lạc quá mức tin tưởng may mắn của mình, thế cho nên nàng hoàn toàn không dám ra tay.
“Cái Linh Đan Cầu này đã nhận ngươi làm chủ, ta làm sao mà đập được?” Bắc Thần Ảnh buồn bực mà nhìn Tô Lạc một cái: “Ngươi rốt cuộc đang do dự cái gì? Không phải là luyến tiếc viên Linh Đạn Cầu này chứ?”
Tô Lạc u oán mà nhìn hắn, lần nữa trịnh trọng nói rõ: “Là ngươi kêu ta đập đúng không?”
“Đúng vậy.” Bắc Thần Ảnh gấp đến độ hận không thể giúp nàng đập ra ngoài. Chẳng lẽ nàng không thấy tình huống hiện tại khẩn cấp đến mức nào sao?
Lý Ngạo Khung đang bố trí Lôi Điện Long Xà Trận.
Trong trận thế này, toàn bộ địch nhân nếu trúng chiêu sẽ không thể sống sót.
Dưới tình huống như thế, nàng còn do dự cái gì?
Tô Lạc vẫn là không xác định: “Vậy nếu ta đập hắn lên cấp chín... Ngươi sẽ không trách ta nhỉ?”
Bắc Thần Ảnh cười lạnh một tiếng: “Ta nói tẩu tử, ngươi đang nói nói mớ sao? Linh Đạn Cầu là vũ khí sắc bén để đả thương người! Ngươi biết xác xuất thăng cấp của người bị Linh Đạn Cầu đập trúng là bao nhiêu không? Một phần vạn đều không đến, tẩu tử yêu quý của ta! Được rồi, đừng do dự, mau đập!”
Tô Lạc thật sự không đành lòng nói cho hắn biết nàng thật sự chính là cái tỉ lệ một phần vạn đó.
“Vậy được rồi...” Tô Lạc nghĩ nghĩ, thực bất đắc dĩ mà thở dài, đập thì đập, mặc cho số phận!
Hy vọng lần này nàng kém may mắn hơn một chút, kém một chút thôi!
Tô Lạc phun nước miếng vào tay mình cho nó xui một chút, sau đó nàng ngưng tụ linh lực toàn thân, ném Linh Đạn Cầu về phía Lý Ngạo Khung.
Linh Đạn Cầu có một chỗ tốt.
Đó chính là một khi nó đã xác định mục tiêu thì đối phương cơ bản trốn không thoát, hoàn toàn là bách phát bách trúng.
Linh Đạn Cầu theo một đường cong hoàn mỹ bay về phía Lý Ngạo Khung.
Lúc này chín phần tinh thần lực của Lý Ngạo Khung đều đặt ở việc bày trận, chỉ chừa ra một phân tinh thần lực để đối phó với đám người Tô Lạc.
Hắn nghe thấy hết sức rõ ràng đối thoại của Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh.
Uy lực của Linh Đạn Cầu hắn sớm đã biết, loại vũ khí có sức sát thương cường đại này có muốn trốn cũng khôn được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...