Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Vậy còn đêm hôm qua thì sao? Chẳng lẽ độc tố kia...” Sắc mặt Tô Tử An u ám mà khủng bố.
“Đêm hôm qua… đêm hôm qua Dao Trì tiên tử đích thân tới đây, nói rằng nọc độc của bọ cạp khổng lồ tám chân không khó giải, chỉ cần Tô phủ bắt nha đầu thối Tô Lạc đưa đến Dao Trì Lý gia, thiên linh thủy tự nhiên sẽ được đưa tới, đến lúc đó Tĩnh Vũ sẽ không có chuyện gì...” Tô phu nhân nói ra chân tướng.
Lúc này, sắc mặt của Tô Tử An biến đổi thất thường, bí hiểm lại khó đoán, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Tô Lạc nhìn Tô phu nhân, trong mắt hiện lên sự mỉa mai, nhưng nét mặt lại tràn đầy sự tủi thân: “Mẫu thân đại nhân, người ghét ta như vậy sao? Người vì muốn diệt trừ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt là ta, mà không tiếc lấy tính mạng của đại ca ra đặt cược ư… Mẫu thân đại nhân, lẽ nào trong lòng người, việc giết ta còn quan trọng hơn tính mạng của đại ca hay sao?”
Tô Tử An nhấc Tô phu nhân lên: “Ngươi đừng có nói vớ nói vẩn nữa! Rõ ràng tất cả những chuyện này đều do chính ngươi giở trò, bớt vu oan cho người khác đi!”
Dao Trì Lý gia… Tô Tử An biết bản thân không thể đắc tội, cho nên oan ức này, chỉ có thể để Tô phu nhân gánh đỡ.

Thế nhưng, Tô phu nhân lại không nhận ra được tâm tư của Tô Tử An, bà ta còn cố gắng la to: “Thật sự là Dao Trì tiên tử, thật sự là nàng ta! Đêm hôm qua là nàng ta, vừa nãy cũng là nàng ta! Nàng ta đưa Hùng Hồn Thảo và Nhất Khẩu Hầu Phong ra bắt thiếp lựa chọn! Thiếp thật sự không có cách nào!”
Lãnh dược sư cười lạnh: “Tô Đại tướng quân, phu nhân của ngươi hạ độc con trai mình, nhưng ngươi lại đến mời bổn dược sư tới chữa trị, ngươi đây là cố ý muốn tiêu khiển bổn dược sư sao?”
Tô Tử An bị Lãnh dược sư châm chọc khiêu khích như vậy, trong lòng liền thấy kinh hãi.
Đúng vậy, những việc mà Lãnh dược sư nhìn thấy, chính là đang cố ý trêu đùa ông ta...
Lời còn chưa dứt, Lãnh dược sư liền phất tay áo rời đi!
“Lãnh dược sư, ngài đừng tức giận, ngài...” Tô Tử An nôn nóng sải bước đuổi theo.
Đây… Đây gọi là chuyện gì? Khó khăn lắm mới thiết lập được quan hệ với Lãnh dược sư thông qua Tô Khê, nhưng ai ngờ ả tiện phụ kia lại nổi điên, làm ra chuyện như vậy, thật sự chỉ hận không thể bóp chết bà ta.
Lãnh dược sư rõ ràng rất giận dữ, bước chân của ông ta vừa nhanh vừa lớn, Tô Tử An vội vội vàng vàng đuổi theo phía sau, khó khăn lắm mới đuổi kịp, lại bị Lãnh dược sư hung hăng hất ra.
“Khê Nhi! Nhanh! Nhanh tới nhận lỗi với Lãnh dược sư!” Hiện giờ có thể cứu Tĩnh Vũ chỉ còn ông ta mà thôi! Tô Tử An sốt ruột đến nỗi khắp mặt khắp cổ dính đầy mồ hôi.

“Vâng!” Thật ra Tô Khê vẫn luôn ở đó, chỉ là không ai biết đến sự tồn tại của nàng thôi.
Lúc này, bị Tô Tử An chỉ đích danh, mặc dù trong lòng nàng có chút ngỡ ngàng, nhưng vẫn tự tin mười phần mà đuổi theo Lãnh dược sư.
Lãnh dược sư có thái độ khác đối với nàng, chắc sẽ không từ chối nàng chứ? Trong lòng Tô Khê nghĩ như vậy.
Trong chốc lát, người trong phòng đi hết sạch, người ở lại chỉ còn một mình Tô Lạc.
Tô Tĩnh Vũ nằm trên giường sống dở chết dở, không ngừng ói ra máu, không ngừng co giật, nhìn trông vô cùng dữ tợn.
Chất độc trên người Tô phu nhân cũng bắt đầu phát tác, bỗng nhiên bà ta bị co giật, cứ cách một lúc lại bị co giật.

Do vừa nãy đã bị Tô Tử An đạp cho mấy phát, Tô phu nhân đã sớm trở nên yếu ớt, lại thêm độc tố phát tác, lúc này cả người bà ta trông vô cùng thảm hại.
Nhìn thấy bà ta nhếch nhác thảm hại ngã xuống đất, Tô Lạc ngồi xổm người xuống, cười híp mắt nhìn Tô phu nhân.
Tô phu nhân hung tợn trừng mắt nhìn Tô Lạc.
Nụ cười chiến thắng trên khóe miệng lúc này của Tô Lạc, đã phản chiếu hình ảnh thảm hại của bà ta, khiến bà ta vô cùng tức giận.
Tô Lạc sát lại gần tai Tô phu nhân, cúi đầu nói một câu: “Thật ra người áo đen vừa rồi, là ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui