Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Khê mời Lãnh dược sư hồi phủ.
Tô Tử An nhìn thấy Tô Khê thật sự mời được Lãnh dược sư, cho nàng một ánh mắt tán thưởng.
Vẫn là đứa con gái này hữu dụng! Tô Lạc so sánh với Tô Khê, chính là một đống phân!
Sau đó hắn vội vàng kích động mà đón tiếp: “Đại sư, người mau đến xem, Tĩnh Vũ có chút không tốt lắm!”
Lãnh dược sư thần sắc hơi nghiêm lại, nhíu mày nói: “Chuyện này không có khả năng.” Lãnh dược sư đối với cách thức trị liệu của chính mình luôn rất tự tin, sao có thể chuyển biến xấu?
Lãnh dược sư lạnh như băng đẩy Tô Tử An ra, lạnh mặt ngồi ở trước giường bắt đầu bắt mạch.
Lãnh dược sư đông lạnh mặt, ai cũng không nhìn ra được bất cứ biểu hiện gì trên mặt ông ta.

Kiểm tra một hồi lâu, sắc mặt ông ta có chút không vui, thần sắc trở nên trầm tư: “Sao lại như thế? Trong đó rốt cuộc… Chuyện này không thể nào chuyển biến xấu như vậy được.”
“Lãnh dược sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tô Tử An thấy Lãnh dược sư thần sắc không vui, không dám hối thúc, bằng không ông ta phất tay áo chạy mất thì thật không tốt.
Lãnh dược sư vuốt ve chòm râu, lời ít mà ý nhiều: “Lệnh công tử trúng độc.”
“Trúng độc? Sao lại có thể trúng độc? Hôm qua sao lại không hề phát hiện?” Tô Tử An vội vàng hỏi.
Lãnh dược sư hừ lạnh một tiếng, phất tay áo cả giận nói: “Ngươi đang nghi ngờ khả năng của bổn dược sư hay sao?”
“Không không không, Lãnh dược sư xin người đừng hiểu lầm, ý ta là…” Tô Tử An gấp đến mức mồ hôi đầy đầu.
Trước mặt là Lãnh dược sư nổi tiếng ở đại lục, Tô Tử An chỉ cảm thấy đáy lòng chột dạ, tự nhiên khom lưng cúi đầu.
Lãnh dược sư căm tức liếc mắt một cái: “Ngươi không cần giải thích, độc này là hôm qua sau khi ta đi rồi mới bị hạ.”
Tô Tử An trừng mắt thật lớn!
Cái gì? Hôm qua Lãnh dược sư đi rồi, Tô Tĩnh Vũ bị người hạ độc? Chuyện này không có khả năng!
Chẳng lẽ Lãnh dược sư năng lực vô dụng, cho nên cố ý nói như vậy…

Lãnh dược sư sao lại có thể như vậy? Ánh mắt Tô Tử An lập loè, làm cho suy nghĩ của hắn bị phát giác, Lãnh dược sư xuy một tiếng: “Ngươi cảm thấy là bổn dược sư năng lực vô dụng, cho nên cố ý dối lừa ngươi?”
“Không dám không dám…” Tô Tử An đành cố gắng chối, nếu thật sự làm cho Lãnh dược sư tức giận, Tô Tĩnh Vũ chắc chắn sẽ mất mạng.
Bởi vì, nếu bị người khác biết Lãnh dược sư bởi vì bị hoài nghi về y thuật mà phất tay áo tức giận rời khỏi Tô phủ, dược sư khác ai còn dám tiếp nhận nữa chứ?
Lãnh dược sư lại trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Nếu không phải nể mặt con gái của ngươi, bổn dược sư cũng không siêng năng mà đến đây làm hỏng chuyện của các ngươi, chẳng thà ta đi khỏi đây!”
“Là là là...” Tô Tử An gấp đến mức trán đổ mồ hôi: “Lãnh dược sư xin đừng trách móc, tại hạ đã biết sai.”
Tô Tử An một bên nói, còn một bên túm lấy Tô Khê kéo đến bên cạnh.
Tô Khê bị cha túm lấy như vậy, thiếu chút nữa thì té ngã xuống đất, nàng quả thực khó hiểu, hai mắt mờ mịt mà liếc nhìn phụ thân một cái.

Tô Tử An một bên cười gượng một bên túm Tô Khê quỳ rạp xuống đất: “Còn không mau nói cảm tạ Lãnh dược sư?”
Lời hắn nói đã không có tác động, Lãnh dược sư lại coi trọng Khê nhi như vậy, vậy thì để nha đầu này nói đi vậy.
Lãnh dược sư lại nhíu mày, phất tay áo hừ lạnh một tiếng. Tùy tiện kêu nha đầu này nói cảm tạ với hắn? Đây là loại ý tứ gì vậy? Tô nha đầu nói rất đúng, Tô Tử An này thiệt tình không đáng tin cậy!
“Lệnh công tử tối hôm qua bị người âm thầm hạ độc bò cạp tám chân khổng lồ, loại độc này có độc tính tàn nhẫn, dường như có thể nói là không có thuốc giải, hơn nữa nếu mười hai canh giờ không có thuốc giải, sẽ hộc máu mà chết.” Lãnh dược sư nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Tử An một cái.
Tô Tử An đứng một chỗ mà ngơ ra.
“Lãnh dược sư, người vừa nói độc này… dường như là không có thuốc giải, ý là vẫn có thể có cách giải đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui