Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Sau đó, nàng ngẩng đầu, khó có thể tin mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, cặp mắt đẹp đến tuyệt mỹ kia mê man đầy hơi nước.
Ở đây, trừ bỏ Dao Trì tiên tử ra thì tất cả những người còn lại đều khó có thể tin.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Được được, Tấn Vương điện hạ sao lại đẩy Dao Trì tiên tử ra chứ?
Dao Trì tiên tử lã chã chực khóc được đáng thương, thực khiến người khác đau lòng, thực là hận không thể đem những thứ tốt đẹp nhất trên đời này đến trước mặt nàng.
Đây đều là ý tưởng trong lòng của rất nhiều nam tử ở đây.
Mà Nam Cung Lưu Vân lại từ trên cao nhìn xuống, đạm mạc nhìn Dao Trì tiên tử một cái, sau đó xoay người rời đi.
“Tam sư huynh!” Dao Trì tiên tử nghẹn ngào mà kêu hắn.
Nam Cung Lưu Vân dừng lại bước chân, nhưng không hề xoay người.
Lúc này Dao Trì tiên tử đã bất chấp mọi xấu hổ, nàng chạy lên như bay, ôm hắn từ phía sau lưng, gò má nhu mĩ dán ở sau lưng hắn.
“Tam sư huynh, không cần bõ Dao Dao, có được không?” Nàng khóc thút thít, nghẹn ngào, nói không nên lời, vô cùng đáng thương và ủy khuất.

Trước mắt bao người, Dao Trì tiên tử thanh lãnh như sen lại làm như thế, có thể nói là thật sự cho phép đối phương tùy ý giẫm đạp danh dự của mình.
Lúc này nàng phải bất chấp bất cứ giá nào.
Nam Cung Lưu Vân lung lay thân mình.
“Lý Dao Dao.” Hắn than nhẹ một tiếng, duỗi tay gỡ những đốt ngón tay xanh xao đang ôm chặt bụng hắn.
Hắn tuy rằng lãnh tình lạnh bạc, nhưng tình cảm tích lũy từ nhỏ đến lớn không phải cứ nói tiêu diệt là có thể tiêu diệt.
“Không, không cần, tam sư huynh cầu ngươi không cần...” Dao Trì tiên tử khóc hoa lê đái vũ, cơ hồ thở không nổi.
Thanh âm khẩn cầu kia như khóc như than, khiến người nghe phải rơi lệ.
“Dao Trì tiên tử thật sự là quá đáng thương...”
“Nàng đối với Tấn Vương điện hạ rễ tình đâm sâu, nhưng Tấn Vương điện hạ hình như...”
“Tấn Vương điện hạ cũng tàn nhẫn tâm thật, chạy đi đâu mà tìm nữ tử tốt đẹp như vậy trên đời này? Hắn lại còn không cần? Quả thực là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc!”
“Ngươi biết cái gì! Tấn Vương điện hạ ánh mắt rất cao, một khuê nữ không biết liêm sỉ bám víu theo đàn ông thế kia, Tấn Vương điện hạ mới không thèm!”

“Đúng vậy, trước mắt công chúng lại gắt gao ôm nam nhân, nữ tử như vậy ai mà chịu nổi chứ?”
“Ban ngày ban mặt, trước mắt bao người đã làm ra chuyện nhục nhã tư văn như vậy, vị Dao Trì tiên tử này có thật sự giống như trong truyền thuyết, băng thanh ngọc khiết hay không? Không giống nha...”
Trong lúc nhất thời, mọi người lập tức chia làm vài phái.
Có người ủng hộ Tấn Vương điện hạ, kiên định cho rằng dù Tấn Vương điện hạ làm cái gì đều tuyệt đối chính xác.
Có người đồng tình thương hại Dao Trì tiên tử, hận không thể lập tức hóa thân làm mãnh nam, biến thành hậu thuẫn kiên cường và ấm áp cho nàng.
Loại người thứ ba thì tương đối lý trí, đã bắt đầu hoài nghi liệu Dao Trì tiên tử băng thanh ngọc khiết có thật hay không, có dấu giếm điều gì hay không.
Mà lúc này, Dao Trì tiên tử vẫn như cũ gắt gao chế trụ vòng eo của Nam Cung Lưu Vân.
“Tam sư huynh, không cần đi, không cần đi...” Nàng đau khổ cầu xin, không cho chính mình một con đường sống nào.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân kéo ra một nụ cười lạnh, thân hình cao dài thon gầy của hắn thẳng tắp như trúc, tầm mắt nhanh chóng lướt qua dòng người bên dưới, dừng ngay ở người đang ngồi trong cửa nhã gian lầu hai.
Lúc này, Tô Lạc đang thanh thản mà ngồi xem diễn hơi nhăn lại mày liễu.
Nam Cung Lưu Vân nhìn chằm chằm nàng như vậy, muốn làm cái gì?
Lúc này, thời gian phảng phất như đang dừng lại, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, không ai nói gì.
Mắt thấy Tô Lạc chậm chạp không ra, đáy mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên ý cười chua xót.
Chung quy, nàng vẫn không chịu ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui