Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân khinh thường liếc hắn một cái, rồi kéo Tô Lạc đi.
“Điện hạ.” Nam Cung Ngự gọi Nam Cung Lưu Vân, chỉ vào Tô Lạc nói: “Tô cô nương phải để lại hai món linh bảo, số lượng của nàng không đủ.”
Tô Lạc gật đầu, số lượng của nàng thật sự không đủ.
Nam Cung Lưu Vân lại nhàn nhạt hừ một tiếng, chỉ chừa lại cho Nam Cung Ngự một bóng lưng cương quyết: “Bổn vương còn chưa chọn đâu.”
Ngụ ý muốn nói, hắn chuyển số lượng của mình qua cho Tô Lạc rồi.
“Không cảm thấy rất thiệt thòi sao?” Tô Lạc ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu bóng dáng tuấn tú thiên hạ vô song của Nam Cung Lưu Vân.
Rõ ràng là Nam Cung Ngự cố tình nâng giá cao lên, rõ ràng cũng có thể trả giá mà.

Nam Cung Lưu Vân buồn cười mà bóp chóp mũi nàng: “Được cái nhỏ rồi mà còn muốn cái lớn hơn thì không tốt đâu.”
“Nào có được cái nhỏ rồi mà còn muốn cái lớn hơn.” Nàng chỉ là không muốn chịu thiệt thôi.
Nam Cung Lưu Vân thầm than một tiếng: “Ngươi nha đầu này, đồ trong Tàng Bảo Các không phải muốn mang đi là có thể mang đi được.”
“Ý của ngươi là, Nam Cung Ngự cố tình nâng cao giá, để chúng ta tự thấy khó mà rút lui?”
“Ngược lại cũng không ngốc lắm.” Nam Cung Lưu Vân cười nhìn nàng, trong ánh mắt đều là sủng nịnh bảo bối.
Tô Lạc hơi nhíu mày.
Khi Nam Cung Lưu Vân ra ngoài cũng không chọn lựa bất kì linh bảo nào, chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã dự đoán được Nam Cung Ngự sẽ như sư tử há miệng gầm gừ?
Chẳng lẽ là… chuyện bức hoàng đế mở ra Tàng Bảo Các, hắn đã tính kế tốt ngay từ đầu?
Nếu sự thật là như vậy, tâm kế của Nam Cung Lưu Vân thật là quá thâm sâu. Nếu như lựa chọn là kẻ thù của hắn, thì cũng đồng nghĩa với việc chọn đau khổ nhiều hơn.
“Giữ viên Linh Đạn Cầu này cho tốt, thời khắc quan trọng có thể cứu ngươi một mạng.” Nam Cung Lưu Vân chỉ vào Linh Đạn Cầu kia, sau đó xoa đầu nàng, thở dài: “Ngươi nha đầu này, cũng đắc tội nhiều người quá.”
Hơn nữa từng người đều mạnh hơn so với nàng, điều này thật sự khiến hắn vô cùng lo lắng.
“Ngay từ đầu ngươi đã biết rồi đúng không?” Tô Lạc vẫn là mở miệng hỏi thẳng: “Ngươi bức Cảnh Đế mở ra Tàng Bảo Các này, chính là để cho ta lấy được Linh Đạn Cầu này?”

Nam Cung Lưu Vân biết nàng là pháp sư không gian, cho nên lúc đi vào Tàng Bảo Các, hắn nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, đẩy nàng vào trong phòng kia.
Nhớ lại từng chuyện trước đây, Tô Lạc không thể không có suy nghĩ này, hơn nữa nàng càng nghĩ càng cảm thấy chính xác.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân cười tà mị: “Nha đầu quá thông minh thì không đáng yêu rồi.”
“Bổn cô nương không thèm đáng yêu.” Tô Lạc tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Tuy rằng hắn không có trả lời trực tiếp, nhưng lại gián tiếp đưa ra đáp án.
“Cũng chỉ có ngươi chiếm tiện nghi của ta.”
“Ngươi thích là được rồi.” Nam Cung Lưu Vân cười nhìn nàng, khóe miệng kéo ra nụ cười tà mị mê hoặc chúng sinh.
Hai người vừa cười vừa nói, tay trong tay đi ra ngoài hoàng cung.
Sau khi bọn họ rời đi, da đầu Nam Cung Ngự căng cứng liền đi báo tin cho Cảnh Đế.

“Ngươi nói cái gì?” Vốn Cảnh Đế đang buồn bực, đầu đang cúi đầu xuống liền nhảy dựng lên, bàn tay nắm cổ áo Nam Cung Ngự: “Ngươi nói lại cho lão tử nghe một lần nữa!”
Bởi vì tức giận tới đỉnh điểm, lời nói thô tục của Cảnh Đế đều mắng ra miệng.
“Xú nha đầu kia... Vào Chí Bảo Các... Lấy, lấy đi ba món linh bảo... linh bảo.” Nam Cung Ngự cúi đầu xuống, khẩn trương nói.
“Không phải nói ngươi tranh thủ cơ hội giết chết nàng sao? Kẻ ngu xuẩn này! Thế nào lại làm ra việc ngu xuẩn như vậy! Còn để cho nàng lấy được ba món linh bảo bình yên vô sự mà rời đi!” Cảnh Đế quả thật sắp phát điên lên rồi.
“Rốt cuộc nàng làm sao có thể an toàn tiến vào Chí Bảo Các, rồi lại an toàn rời đi, hả?”
Đối với câu hỏi này của Cảnh Đế, Nam Cung Ngự cũng rất nghi hoặc: “Chẳng lẽ... Xú nha đầu kia là... Pháp sư không gian?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui