Cơ thể của Nam Cung Lưu Vân có chút dao động, hắn cúi đầu, dè dặt, vẻ mặt lo lắng không yên nhìn Tô Lạc… trong mắt là tia sáng khó tin.
Từ trước đến nay, hắn vứt bỏ hình tượng mà mặt dày quấn chặt lấy nàng, bây giờ cuối cùng cũng được đáp lại rồi sao?
Đối mắt với ánh mắt ngờ vực của Nam Cung Lưu Vân, Tô Lạc nhoẻn miệng cười, nụ cười xinh đẹp như đóa hoa mùa hạ.
Nàng đụng nhẹ cánh tay hắn, lay tỉnh người như đang nằm mơ là hắn: “Ta là của ngươi, ngươi đương nhiên cũng là của ta. Lẽ nào ngươi không bằng lòng sao?”
Nam Cung Lưu Vân như ở trong mộng mới tỉnh dậy, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ ôm lấy Tô Lạc, kích động lắc đầu điên cuồng: “Bằng lòng, vô cùng bằng lòng!”
Nam Cung Lưu Vân lúc này nào có chỗ nào giống với Tấn Vương điện hạ ngông cuồng tự cao tự đại dám khiêu chiến với hoàng đế chứ?
Hắn lúc này giống như một cậu nhóc tóc còn để chỏm, kích động đến nỗi khó mà kiềm chế được.
Cảnh Đế nhìn đôi thanh niên đứng trước mặt mình mà ta là của ngươi ngươi là của ta, trong mắt rực lên một ngọn lửa hừng hực: “Trước mặt mọi người, trước mặt trẫm, các ngươi lại dám ôm ôm ấp ấp, còn ra cái thể thống gì nữa!”
Tiếp đó, ông ta nhắm mũi nhọn về phía Tô Lạc: “Trông Tô Tử An cũng không đến nỗi nào, sao lại có thể sinh ra một nha đầu thối không biết liêm sỉ như ngươi! Ngươi là con gái, phải biết liêm sỉ một chút chứ!”
Tô Lạc dương dương tự đắc dựa vào ngực của Nam Cung Lưu Vân, thò đầu ra hướng về Cảnh Đế cười lạnh: “Bệ hạ nói ai không biết liêm sỉ?”
Nam Cung Lưu Vân ôm lấy Tô Lạc, hướng về phía Cảnh Để đang bị chọc tức mà cười lạnh một tiếng: “Lời Lạc nha đầu nói, cũng chính là lời nhi thần muốn nói.”
“Phụ hoàng của ngươi nói ta không biết liêm sỉ đó.” Tô Lạc cọ cọ vào ngực của Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Tô Lạc.
Hai người tình cảm với nhau ngay trước mặt Cảnh Đế.
Nhìn đôi tình nhân kẻ xướng người họa vô cùng ăn ý ở trước mắt, Cảnh Đế chỉ thấy đầu mình váng vất, khí huyết quay cuồng.
Nếu như trước ngày hôm nay, Nam Cung Lưu Vân khăng khăng cưới nha đầu này, mặc dù ông ta không vui vẻ những cũng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Thế nhưng hiện giờ...
Cảnh Đế biết không thể lay chuyển được Nam Cung Lưu Vân, chỉ có thể lùi một bước, hừ lạnh một cái với hắn: “Nếu như ngươi thật sự thích nha đầu này, cũng không phải là hoàn toàn không thể. Vậy cứ nạp nàng ta làm thiếp là được rồi, nhưng tuyệt đối không thể cưới nàng ta làm Vương phi.”
“Không được!” Nam Cung Lưu Vân dứt khoát từ chối. Vị trí Vương phi này, hắn đã cảm thấy như thế là bạc đãi với Tô lạc, nếu như Tô Lạc thích, Nam Cung Lưu Vân có thể để nàng làm nữ hoàng ấy chứ.
“Tại sao lại không được? Vương công quý tộc có ai là không năm thê bảy thiếp? Tại sao đến ngươi thì lại không được? Ngươi có còn nghe lời của trẫm không hả?”
Ai dè Nam Cung Lưu Vân không nghe theo, hắn hùng hồn thốt ra một câu khiến cho Cảnh Đế tức giận đến nỗi té ngửa.
Chỉ thấy đôi mắt đen như mực của Nam Cung Lưu Vân không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, giọng nói bá đạo lại không cho phép ai được nói chen vào: “Bổn vương chỉ lấy thê, không nạp thiếp.”
Đáy mắt của Tô Lạc hiện lên một ý cười.
Nam Cung Lưu Vân như vậy, kêu nàng làm sao từ chối hắn được? Quả thật là giống như đo ni đóng giày cho nàng rồi!
Si tình, bá đạo, chung thủy, quan trọng nhất là hiểu nàng.
Ở thời cổ đại này, giống như Cảnh Đế nói, năm thê bảy thiếp vốn là chuyện bình thường. Nếu như Nam Cung Lưu Vân cũng có tâm tư này, vậy thì cho dù hắn có đối xử với nàng tốt thế nào đi chăng nữa, nàng cũng tuyệt đối không để ý đến hắn.
Nhưng giờ đây, hắn đã tuyên bố rõ ràng sẽ chỉ toàn tâm toàn ý với một người. Việc này đã khiến cho Tô Lạc có thể bỏ xuống chút hoài nghi cuối cùng còn lưu lại trong lòng.
Tô Lạc mỉm cười nhìn Nam Cung Lưu Vân, một nam nhân đẹp trai, bá đạo lại si tình chung thủy như vậy, thật sự là càng nhìn càng thấy bản thân có lời rồi.
Cảnh Đế lạnh lùng ném ra một câu: “Nếu đã như vậy, thì các ngươi tuyệt đối không được phép thành hôn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...