Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên rõ sự nghiêm khắc, không chút niệm tình công kích lại: “Này, cũng không biết ban đầu là ai đã ban hôn này, sau đó là ai không hiểu vì sao lại hủy hôn sự này, coi chuyện này như trò trẻ con, làm Hoàng Đế cũng phải cho ra dáng Hoàng Đế, thật không biết xấu hổ.”
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều thở dai một tiếng.
Tô Lạc trong lòng thầm cổ vũ cho Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân soái quá mà!
Nếu như không phải dưới sự chứng kiến của nhiều người, Tô Lạc có lẽ đã chạy tới tặng hắn một nụ hôn rồi.
Trái ngược với bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác của Tô Lạc, huyết áp của Cảnh Đế lúc này đang tăng vọt lên.
“Ngươi...ngươi...” Cảnh Đế một tay chỉ về phía Nam Cung Lưu Vân, một tay ôm lấy trán, tỏ rõ sự kích động quá mức, thậm chí nói không nên lời.

Tên nghịch tử này, lại dám nói ông ta những lời như vậy!
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi xem lại ngươi đi, Phụ Hoàng bị ngươi chọc tức thành ra thế này rồi, ngươi còn muốn thế nào!” Thái tử bật dậy quở trách.
Hoàng Hậu cũng không vui vẻ gì liền trừng mắt nhìn Tô Lạc, quay người qua đỡ lấy Cảnh Đế: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng xin người nguôi giận, Tấn Vương cũng chỉ vì giận quá mất khôn, đây không phải là những lời thật lòng của hắn.”
Nói rồi, Hoàng Hậu còn không quên gọi Nam Cung Lưu Vân: “Tấn Vương nhanh tới xin lỗi Phụ Hoàng đi, nhanh lên!”
Lấn này, biểu hiện của Nam Cung Lưu Vân cũng khiến cho Hoàng Hậu được mở màng tầm mắt... hóa ra, đến cả Cảnh Đế, cũng không thể làm gì Nam Cung Lưu Vân. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu đã như vậy, Cảnh Đế sẽ kiêng dè Nam Cung Lưu Vân. Trong lòng Hoàng Hậu mừng thầm.
Bàn tay ôm chặt trán của Cảnh Đế khẽ để hở ra một chỗ rồi liếc qua chỗ đó nhìn trộm Nam Cung Lưu Vân.
Ai biết được, Nam Cung Lưu Vân lại dùng ánh mắt mỉa mai châm biếm nhìn lại.
Cảnh Đế cứng ngươi, càng phát hiện ra bộ dạng thảm hại của bản thân...
Nam Cung Lưu Vân không thèm để ý tới ông ta nữa, hắn rung rung bằng chứng trong tay, lạnh lùng cười: “Nam Cung Lưu Tuyệt, tổn thất hôm nay là hơn năm trăm viên tinh thạch xanh biếc, tính như ngươi đã trả.”
“Đây...” Thái tử có chút do dự.
Thực ra sản nghiệp của Thái tử nếu tính ra thì cũng không tới năm trăm viên tinh thạch xanh biếc.
Cho nên nếu Nam Cung Lưu Vân tính như vậy, thì hắn cũng chiếm được chút lợi.
“Ngươi có ý kiến gì sao?” Nam Cung Lưu Vân lạnh lùng nhìn hắn.

Thái tử nhìn trộm Cảnh Đế, Cảnh Đế lúc này ôm trán ngồi một chỗ, Nam Cung Lưu Vân căn bản không để ý tới ông ta.
Có thể nhìn thấy sức ảnh hưởng của ông ta giờ đây đã bị giảm đi rất nhiều.
Trong lòng Thái tử vẫn cảm thấy buồn bực. Tuy rằng khi hắn vừa bắt đầu còn cảm thấy Phụ Hoàng sẽ trị được Lão Nhị, khiến Lão Nhị sẽ chịu thua, nhưng không ngờ rằng đến bây giờ mọi chuyện chưa bắt đầu đã bị Lão Nhị dập tắt luôn rồi.
Thái tử quả thật muốn quỵt nợ, nhưng do người bị nợ là Nam Cung Lưu Vân, cho nên suy nghĩ này của hắn có lẽ cả đời này sẽ không thực hiện được.
Do dự một lúc, Thái tử mới lặng lẽ gật đầu.
“Vậy còn hai nghìn năm trăm viên tinh thạch xanh biếc còn lại, sẽ lấy từ trong ngân khố của ngươi ra.” Nam Cung Lưu Vân lạng lùng hừ một tiếng.
Hai nghìn năm trăm viên tinh thạch... như vậy không phải là muốn vét sạch ngân khố của hắn sao, còn đòi nợ nữa là sao?
Thái tử quay sang nhìn Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu không mấy vui vẻ, quay sang nhìn Tô Lạc, lạnh lùng nói: “Ngươi đi tới cùng Bổn cung, Bổn cung có chuyện muốn nói với ngươi, chuyện này liên quan tới chuyện sau này của ngươi.”
Hoàng Hậu nói xong liền quay người đi về hướng Thiên Điện.
Nam Cung Lưu Vân nắm chặt lấy tay Tô Lạc.
“Ngươi yên tâm đi, ở nơi đông người như vậy, ta có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Ngươi còn không tin ta sao?”
Tô Lạc vốn dĩ không muốn đi, nhưng thấy Hoàng Hậu như vậy, hơn nữa mọi người đều nhìn vào, nếu như nàng không đi, thì sẽ không biết ăn nói như nào cho phải.
Nhưng Tô Lạc cũng cảm thấy tò mò.
Chuyện liên quan tới tương lai của nàng sao? Hoàng Hậu rốt cuộc mà muốn nói gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui