Ánh mắt phẫn nộ của Dao Trì tiên tử bắn về phía Tô Lạc, cả giận nói: “Con chó kia là linh sủng của ngươi, ngươi nói xem ngươi phải làm gì?”
Tô Lạc thực vô tội chìa tay: “Linh sủng gì? Phát sinh chuyện gì? Ta sao lại không biết?”
Bắt trộm phải có chứng cứ, bắt gian bắt cả hai người, Tiểu Thần Long của nàng chạy rất nhanh, cũng không bị bắt lấy tại chỗ, đương nhiên là muốn phủ nhận đến cùng.
Tô Lạc hoàn toàn không có một chút tâm lý gánh nặng phủi sạch.
Dao Trì tiên tử giận không thể kiềm chế: “Ngươi quả thực vô sỉ!”
Tô Lạc thực không vui mà hừ lạnh: “Vô sỉ chính là các hạ mà, luôn mồm chỉ trích linh sủng của ta, có bản lĩnh ngươi lấy chứng cứ ra.”
Ai có chứng cứ thì cứ lấy ra nha, Tiểu Thần Long của nàng xác thật là tránh trong ống tay áo của Nam Cung Lưu Vân, nhưng sau khi Nam Cung Lưu Vân chắp tay ở sau lưng, nàng liền nhân cơ hội bỏ Tiểu Thần Long vào trong không gian, mặc cho Dao Trì tiên tử tìm thế nào đều không tìm thấy.
Dao Trì tiên tử không ngờ tới Tô Lạc sẽ vô lại như thế, nàng lại cầu cứu đem tầm mắt nhìn về hướng Nam Cung Lưu Vân.
Làm nàng thất vọng đến tuyệt vọng chính là, tam sư huynh của nàng không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào tiểu tiện nhân kia, dường như những người chung quanh bao gồm cả nàng đều là trong suốt, không tồn tại.
“Tốt, rất tốt! Tô Lạc, ngươi nhớ kỹ cho ta!” Dao Trì tiên tử che lại bàn tay máu tươi đầm đìa, bộ mặt dữ tợn, đáy mắt hiện lên một tia độc ác: “Có bản lĩnh thì giấu linh sủng của ngươi cho kỹ, nếu không, hừ!”
Nói xong, Dao Trì tiên tử phất tay áo bỏ đi!
Nam Cung Lưu Vân thở dài mà nhìn bóng dáng Dao Trì tiên tử: “Sau này mọi việc cẩn thận chút.”
Tô Lạc cũng dùng đồng dạng tiếc nuối mà nhìn bóng dáng Dao Trì tiên tử, chậm rãi lắc đầu thở dài: “Ai, bảo bối tốt cứ như vậy cùng nàng lướt qua, nếu nàng biết chân tướng, sẽ tức chết nhỉ?”
Nói xong, Tô Lạc ngước mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân cười xoa đầu nàng: “Đi thôi.”
Nói xong, dắt tay Tô Lạc, hai người đứng yên trước cửa gian thạch thất số 123, ấn vào nút cửa màu xanh, tức khắc, dưới chân bọn họ xuất hiện một vòng sáng màu trắng, bao phủ toàn bộ cơ thể của bọn họ, chớp mắt một cái, chung quanh đã thay đổi hoàn cảnh.
Thực hiển nhiên, bọn họ đã tiến vào bên trong gian thạch thất số 123.
Mở mắt ra, Tô Lạc đã bị ánh sáng mãnh liệt làm cho chói mắt.
Bốn phía đều là hàn thiết huyền băng chói lọi, ánh sáng chói mắt, có thể soi được ảnh của hại người bọn họ một cách rõ ràng.
Lúc này, Tiểu Thần Long trốn trong không gian của Tô Lạc đứng thẳng người, hai cái móng vuốt nhỏ đặt lên vách không gian, không ngừng cào, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp vô cùng, hận không thể lập ngay tức chạy như bay ra.
Tô Lạc bất đắc dĩ cười, tinh thần chuyển động một chút, Tiểu Thần Long đã xuất hiện trên mặt đất trống.
Tiểu Thần Long lắc lắc cái đầu đang choáng váng, khi nhìn thấy cảnh vật chung quanh, tức khắc hai mắt sáng lên, bay thẳng đến thạch đài phía trước.
Gian thạch thất này ước chừng khoảng trăm mét vuông, bốn phía rỗng tuếch, chỉ có thạch đài phía trước dường như bày thứ gì.
Nam Cung Lưu Vân cùng Tô Lạc đi theo sau Tiểu Thần Long, nhanh chóng lại gần tò mò nhìn thạch đài.
Thạch đài, chuẩn xác mà nói hẳn là ngọc đài.
Ngọc đài ước chừng to cỡ bàn bóng bàn, dùng bạch ngọc điêu khắc thành, mặt ngọc trơn bóng tinh tế, rõ ràng đến mức có thể soi được bóng người.
Trên ngọc đài có một con cá màu tím to bằng bàn tay con người lẳng lặng đứng, mà ở trước mặt nó là một cái tô bự màu xanh biếc, so sánh với kích thước của cả hai thì con cá màu tím kia càng có vẻ nhỏ đến đáng thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...