Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Vị muội muội này luôn luôn thông minh lanh lợi, thiên phú rất xuất chúng. Nhược điểm duy nhất chính là quá si tình Nam Cung Lưu Vân.
Thực ra thì đây là chuyện tốt. Hai vị trưởng bối của gia tộc đều cảm thấy vui mừng, nhưng Nam Cung lại đối với nàng vô tình. Vậy nên chuyện đó lại thành điểm yếu lớn nhất.
“Nhưng mà…” Dao Trì tiên tử vẫn do dự, nàng không muốn cứ như vậy rời đi. Bởi vì làm thế có nghĩa là khe nứt giữa nàng và Nam Cung sẽ khó có thể khỏa lấp được.
Nàng tin tưởng vững vàng rằng Tam sư huynh chỉ là bị yêu nữ che mờ hai mắt, qua một thời gian, quan hệ của bọn họ có lẽ sẽ trở lại tốt đẹp như lúc ban đầu.
Lý Ngạo Thiên lại giật mạnh tay của Dao Trì tiên tử một cái, lôi kéo nàng nhanh chóng đi ra ngoài, trong miệng lớn tiếng kêu la: “Du thuyền xa hoa tôn quý như vậy, chúng ta ngồi không nổi đâu, càng không xứng được ngồi! Còn không mau đi!”
Dao Trì tiên tử cuối cùng vẫn bị Lý Ngạo Thiên lôi đi.

Lý Ngạo Thiên mang theo Dao Trì tiên tử nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ, dần dần đi xa.
Trên du thuyền xa hoa nháy mặt lại yên tĩnh.
Hoàn cảnh hiện tại dường như có chút xấu hổ.
Nam Cung Lưu Vân vươn ngón tay với khớp xương rõ ràng, búng lên trán Tô Lạc một cái thật đau, tươi cười tà mị, gian manh: “Nha đầu ngốc, vừa rồi thương tâm như vậy sao không khóc nhè đi? Còn dám nói trong lòng không có bổn vương?”
Tô Lạc nguyên bản vẫn đang đắm chìm giữa cảm giác vui mừng cùng thống khổ, hiện tại bị Nam Cung búng một cái đau cả đầu liền trở về hiện thực.
Nàng hừ hừ một tiếng, dùng sức ném tay Nam Cung Lưu Vân ra, rồi quay mặt đi: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ai muốn khóc nhè? Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai.”
“A, còn dám mạnh miệng, vừa rồi là biểu tình của ai chực khóc lã chã, giống như là thê tử bị trượng phu vứt bỏ vậy.”
Nam Cung Lưu Vân buồn cười, chọt chọt lên cánh mũi nhỏ xinh đẹp của nàng, rất vui vẻ hạnh họe: “Nhưng mà nha đầu nhà ngươi cũng thật là quá hiền lành. Nữ nhân bên ngoài khi dễ ngươi đến mức leo lên trên đầu ngồi, vậy mà còn im lặng chịu đựng, tùy ý người khác khi dễ. Nhìn ngươi ngày thường giương nanh múa vuốt, đến thời khắc mấu chốt lại biến đâu mất.”
Tô Lạc đẩy hắn, liếc mắt một cái: “Nữ nhân bên ngoài? Nàng ta tại sao lại tới đây? Còn không phải vì ngươi nên nàng mới tới sao?”

Gương mặt góc cạnh rõ ràng của Nam Cung Lưu Vân cười đến đắc ý: “Phải, nàng ấy là người ngoài, chỉ có Lạc nha đầu của bổn vương là người nhà thôi.”
“Mặc kệ ngươi.” Tô Lạc quay đầu đi ngắm phong cảnh, không hiểu sao tâm tình lại tốt hơn nhiều.
Đừng nói Dao Trì tiên tử, nàng cũng bị chiêu trò ấy của Nam Cung Lưu Vân làm cho trở tay không kịp.
Hiện tại tĩnh tâm lại, hồi tưởng thật kỹ, vừa rồi Dao Trì tiên tử ở trước mặt nàng diễu võ giương oai, trong lòng nàng xác thật có chút chua xót, chẳng lẽ chính mình thế mà thật sự… đã thích thằng nhãi Nam Cung Lưu Vân này?
Tô Lạc len lén ngắm nhìn Nam Cung Lưu Vân, nhưng hình như hắn có giác quan thứ sáu, tầm mắt cùng lúc mà hướng về phía mình.
Trong lòng Tô Lạc có chút hoảng loạn, vội vàng tránh đi ánh mắt của hắn, trái tim bắt đầu không theo quy luật bình thường mà đập nhanh hơn.
Lúc này, nàng mới hiểu được một chút câu nói vừa rồi của Nam Cung Lưu Vân.

Hắn nói hắn cùng Dao Trì tiên tử diễn một vở kịch để khiến nàng nhận ra rõ ràng nội tâm của mình…
Trong khi nội tâm Tô Lạc bé nhỏ không ngừng xuất hiện gút mắc thì Nam Cung Lưu Vân lại khí định thần nhàn mà nhìn nàng cười. Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng chiến thắng.
Bắc Thần Ảnh lúc này mới đấm nhẹ vào ngực Nam Cung Lưu Vân một cái, cười nói: “Thằng nhóc nhà ngươi thật thích làm những việc mà người khác không ngờ tới, diễn xuất cũng rất tốt nha. Nếu không phải đã biết trước, chỉ sợ ngay cả ta cũng bị ngươi lừa, nghĩ rằng ngươi cùng nha đầu Lý gia thật sự tình sâu ý đậm.”
Bắc Thần cung cùng Dao Trì cung xưa nay quan hệ vốn phức tạp.
Đừng thấy mỗi lần Bắc Thần Ảnh gặp Lý Dao Dao thì luôn miệng gọi Dao Dao muội muội mà nhầm tưởng. Nếu nói quan hệ, giữa bọ họ còn không thân thiết bằng quan hệ của hắn cùng Tô Lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui