Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Vì cái gì khi Tô Lạc thả câu, chúng nó tranh trước tranh sau, nhưng đến phiên mình thì lại ghét bỏ ném cần chạy mất chứ? Quả thực làm hắn buồn bực đến hộc máu, thương tâm đến Thái Bình Dương luôn.
“Tẩu tử!” Lam Tuyển khóc không ra nước mắt, ngóng nhìn Tô Lạc, đôi mắt đào hoa ngập nước, nước mắt lưng tròng xin giúp đỡ.
“Làm gì?” Tô Lạc tức giận đáp.
Sao Lam Tuyển có thể nói cho nàng biết Tử Kinh Ngư thật vất vả mới có thể dụ lại đã bị hắn làm bỏ chạy hết chứ? Hắn có thể nói hắn bị một đám Tử Kinh Ngư ghét bỏ sao? Cảm giác thật mất mặt, hắn quả thực muốn che mặt khóc.
Lam Tuyển nước mắt lưng tròng nhét cần câu vào trong tay Tô Lạc: “Tẩu tử! Ngươi câu! Ngươi câu!"
Trước mắt bao người, còn ném cần câu nữa thì mặt mũi này sẽ mất sạch.
Lúc này, ánh mắt hắn nhìn Tô Lạc không phải là dò xét, mà là lấp lánh, sùng bái và muốn quỳ xuống cúng bái.
Tô Lạc có vẻ rất hài lòng với sự chuyển biến thái độ của hắn, thuận tay tiếp nhận cần câu, cười như không cười nói: “Để cho ta câu vậy, từng phút từng giây này đều là tinh thạch nha, không thể lãng phí nổi nha.”
Tô Lạc vừa nói ra lời này, sắc mặt của Thái Tử điện hạ nháy mắt đen thui!

Tô Lạc ngụ ý chẳng phải là đang nói, nàng câu càng nhiều Tử Kinh Ngư, mình sẽ thua càng thảm sao?
Nếu là lúc trước, Thái tử đã sớm nâng cằm lên cao, hừ lạnh một tiếng, còn không phải là mấy viên tinh thạch xanh lá sao? Chẳng lẽ bổn cung không lấy ra nổi?
Nhưng sau khi kiến thưc được tốc độ vài giây bắt một con cá của Tô Lạc, Thái Tử điện hạ sao có thể còn tự tin như vậy nữa chứ? Bây giờ hắn bị Tô Lạc dọa sắp khóc.
Khốn thật đây là cái tốc độ gì chứ! Nếu tốc độ của nàng vẫn tiếp tục là vài giây một con Tử Kinh Ngư, thì dù hắn bán sạch bản thân cũng không đủ đền cho nàng.
Thái tử càng nghĩ càng sợ hãi, trong lòng kinh hoảng cực kỳ. Lúc này hắn hối hận tới mức xanh hết cả ruột! Hận không thể hung hăng tát mình vài cái bạt tay!
Nếu không phải hắn một hai khiêu khích Tô Lạc, một hai phải khinh bỉ tốc độ thả câu của nàng, sao sẽ có những chuyện này chứ? Thật sự là tự làm bậy không thể sống!
Không nói đến cảm xúc kịch liệt kia của Thái tử điện hạ, chỉ nói về một mình Tô Lạc.
Xem ra nàng thật sự hạ quyết tâm muốn Thái Tử điện hạ thua sạch sẽ.

Trong nháy mắt khi nàng buông cần câu xuống, những con Tử Kinh Ngư vốn đã quyết đoán ghét bỏ Lam Tuyển lại một lần nữa vây xung quanh cần câu, không ngừng trồi lên mổ mồi cá, bởi vì tranh đoạt quá dữ dội nên khi Tô Lạc kéo cần câu lên thì…
“Ôi mẹ ơi!”
Lập tức có người kích động mắng.
Này cũng quá sức tưởng tượng rồi!
Lúc này không phải một con, cũng không phải hai con, mà là ba con trên cái cần câu nho nhỏ kia, ba con Tử Kinh Ngư!
Đây quả thực là kỳ tích lớn nhất từ trước tới nay, kỳ tích trước nay chưa từng có.
Trời ơi! Ai nói câu Tử Kinh Ngư khó như lên trời? Trời ơi ai nói Tử Kinh Ngư linh hoạt vô cùng? Trời ơi ai nói bình quân mười phút một con cá là trình độ Thần cấp?
Nhìn xem người ta đi, vài giây một con, một cái cần câu lại câu được ba con Tử Kinh Ngư, hơn nữa đều không nhỏ, vừa thấy chính là những con Tử Kinh Ngư mạnh nhất.
Quần chúng xung quanh xem đến quen mắt cực kỳ, hai mắt chứa đầy tơ máu, hận không thể xông lên cướp ba con Tử Kinh Ngư này chiếm làm của riêng, hận không thể ngay lập tức hóa thân thành Tô Lạc, ném một cần câu là một đống Tử Kinh Ngư bò lên, trời ơi quả thực quá sung sướng có biết không? Cướp bóc cũng không nhanh như vậy đâu!
Một con Tử Kinh Ngư chính là một viên tinh thạch xanh lá nha! Chính là bảo bối tu luyện đó!
Lúc này, sắc mặt Thái Tử điện hạ khó coi vô cùng, âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui