Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Ngụ ý là có phải hắn rảnh đến mức này hay không?
Thái tử tức khắc bị nàng làm cứng họng, một câu bị nghẹn ở trong cổ họng.
Hắn vừa rồi mới nhận được tin tức, đương nhiên là phải đến đây châm chọc Tô Lạc.
Vốn còn tưởng rằng nàng sẽ bị tin tức này làm sợ tới mức mặt mũi thất sắc, hắn sẽ báo được thù. Nhưng ai biết nha đầu thúi này có tố chất tâm lý khá tốt, trên mặt không có bất kì cảm xúc gì.
Tầm mắt của hắn rơi xuống cái thùng gỗ nhỏ của Tô Lạc, tức khắc, hắn vui vẻ ngay.
“Câu đến bây giờ cũng chỉ có một con Tử Kinh Ngư hả? Ngươi nói ngươi có mất mặt hay không?” Nam Cung Lưu Tuyệt khinh bỉ: “Nhìn khắp đảo nhỏ này, người câu được ít cá nhất chắc chắn là ngươi, thật mất mặt.”
Nhìn vị Thái Tử điện hạ vênh váo tự đắc hất hàm sai khiến trước mắt này, Tô Lạc bỗng nhiên có một ý tưởng rất hay trong đầu.
Nam Cung Lưu Tuyệt khinh bỉ nàng câu Tử Kinh Ngư ít đúng không? Như vậy… Nàng có thể mượn chuyện này lừa bịp tống tiền hắn, khiến vị Thái Tử điện hạ này đau lòng chết luôn!

Nghĩ xong, Tô Lạc kéo Nam Cung Lưu Vân một chút, ngăn cản thân thể đang chậm rãi đứng lên của hắn.
Bởi vì khi Thái tử không ngừng khiêu khích Tô Lạc, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân cũng dần dần đen lại, tùy lúc chuẩn bị ra tay. Tô Lạc thật vất vả mới tóm được con dê béo Thái tử, sẽ không buông tha hắn dễ dàng như vậy.
Tô Lạc cười như không cười liếc Thái tử một cái, nhướng mày cười lạnh: “Ngươi khinh bỉ ta câu ít Tử Kinh Ngư hả? Vậy ngươi có gan thi với ta một lần không! Trong thời gian quy định, xem ai câu nhiều cá hơn!”
Thái Tử điện hạ nào biết đâu rằng Tô Lạc đã biết bí quyết câu Tử Kinh Ngư chứ? Ở trong mắt hắn, lâu như vậy mà Tô Lạc cũng chỉ mới câu được một con Tử Kinh Ngư, hơn nữa vẫn là con nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.
Vì thế, lời này của Tô Lạc rất hợp ý Thái tử, chỉ thấy hắn cười âm u: “Nha đầu thúi, thật to gan, cũng dám so với bổn cung.”
“Sao chứ,Thái Tử điện hạ luôn luôn tự xưng là anh dũng vô cùng không dám hả?” Tô Lạc trực tiếp dùng phép khích tướng.
Thái Tử điện hạ gợi lên nụ cười lạnh mỉa mai: “Nha đầu thúi, ngươi có biết, bổn cung đến bây giờ đã câu được ba con Tử Kinh Ngư, ngươi mới câu được có một con, ngươi chắc chắn muốn so với bổn cung hả?”

“Hừ, sĩ khả sát bất khả nhục! Chẳng lẽ ta sợ ngươi sao?” Tô Lạc tức giận, ra vẻ như đang hành động theo cảm tình, máu nóng dâng lên, rất dễ lừa bán.
Nam Cung Lưu Tuyệt vừa rồi bị Bắc Thần Ảnh quở trách quá thảm, đang muốn nhân cơ hội này hòa nhau một ván, lời này của Tô Lạc thật hợp ý hắn, nhưng trên mặt, hắn lại ra vẻ khó xử: “Hừ, so với ngươi, bổn cung chẳng phải là thắng không cần động thủ sao?”
Tô Lạc âm thầm khinh bỉ trong lòng.
Nàng giỏi nhất là nghiền ngẫm nhân tâm.
Nàng thấy rõ hắn đang vui muốn chết, lại còn làm bộ làm tịch ra sức từ chối, lừa ai chứ?
Tô Lạc không thèm phối hợp với hắn, dứt khoát xoay người, lười để ý đến hắn: “Một khi đã như vậy, thì không chơi nữa, Thái Tử điện hạ mời trở về đi.”
Thái Tử điện hạ muốn lùi một bước tiến ba bước, Tô Lạc cũng sử dụng chiêu đó, bức Thái tử luống cuống tay chân.
Thái tử không ngờ Tô Lạc lại không theo suy đoán như vậy, trong mắt hiện lên khó xử, nhưng hơn hết thảy hắn tức giận, chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng: “Nếu chính ngươi khăng khăng tìm chết, bổn cung sẽ thanh toàn ngươi, so thì so!”
Bắc Thần Ảnh xưa nay thích nhất náo nhiệt, lại xưa nay thích nhất tranh cãi với Thái tử, chỉ thấy hắn xách theo một con Tử Kinh Ngư chậm chạp đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui