Thiếu niên áo xanh không nghĩ tới Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc như vậy, mặt đơ ra một chút, sau đó cả cười, quy quy củ củ gọi Tô Lạc một tiếng tẩu tử, càng thân thiết đối xử với nàng.
“Ta không phải là tẩu tử của các ngươi, cũng không có quan hệ gì với hắn, không được gọi bừa.” Tô Lạc ngẫm nghĩ, cách xa Nam Cung Lưu Vân một bước, sau đó làm sáng tỏ mọi chuyện.
Thiếu niên áo xanh vừa thấy, tức khắc vui vẻ, nhướng mày hướng Nam Cung Lưu Vân cười nói: “A, Nhị ca còn chưa thu phục được nàng sao?”
Thiếu niên áo trắng cũng hùa theo, ôn nhuận cười: “Xem ra là thật đấy. Khó trách gần đây muốn gặp người thật khó khăn.”
“Oa!” Đương nhiên không ngờ tới Nam Cung Lưu Vân luôn luôn âm trầm vô vị, lại nói ra lời thổ lộ trần trụi như vậy ở trước mặt mọi người, tức khắc không khí có chút sôi nổi lên, tất thảy cặp mắt đều tụ tập trên người Tô Lạc, tìm tòi nghiên cứu, đánh giá.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng Nam Cung cả đời này sẽ giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, bệnh khiết phích, không muốn tiếp cận nữ nhân. Nhưng chưa từng ngờ rằng, Nam Cung là người một minh im ắng vậy lại âm thầm khiến người khác kinh ngạc.
Tô Lạc nghe bọn họ kẻ tung người hứng trêu ghẹo nhau, trong lòng âm thầm đặt nghi vấn.
Nam Cung Lưu Vân có thân phận gì? Khi ở Tô phủ, Tô Tử An quả thực mang bàn thờ tới cúng bái hắn. Hắn chỉ ho khan một tiếng, lão cha thực dụng của nàng đã bị hù khiếp vía, hãi hùng.
Nhưng ở trước mặt một đám thiếu niên tuấn tú, thần thái tự tin, diện mạo đều là nhân trung long phượng, nhìn bộ dạng của bọn họ, dường như rất thân thiết với Nam Cung Lưu Vân, giống như là huynh đệ. Không biết mấy người này có thân phận gì, chỉ có thể khẳng định là địa vị không hề nhỏ.
Lúc này, Bắc Thần Ảnh mặc một bộ y phục bằng gấm màu đỏ, không biết từ đâu chui ra. Hắn nhìn Nam Cung Lưu Vân cùng Tô Lạc rồi chen vào giữa đám người, cả khuôn mặt đều là tươi cười chân thành: “Tẩu tử, ta đã biết ngươi sẽ đến đây. Ngươi tới quả thực rất đúng!”
“Hả?” Đối mặt với Bắc Thần Ảnh tràn đầy nhiệt tình làm như rất thân quen, Tô Lạc có chút khó hiểu. Tới đây rất đúng là ý gì?
“Nào nào, mau đưa đây.” Bắc Thần Ảnh nhướng mày đắc ý, giơ bàn tay ra.
“Ai thèm so đo với ngươi, cầm đi!” Thiếu niên áo xanh bên cạnh hừ hừ hai tiếng, đem một khối tinh thạch màu xanh biếc vứt cho Bắc Thần Ảnh.
Hóa ra Bắc Thần Ảnh cá cược với thiếu niên áo xanh, cược rằng Nam Cung Lưu Vân có mang Tô Lạc tới hay không. Kết quả đương nhiên là hắn thắng.
Bắc Thần Ảnh mượn hoa hiến phật, cầm khối tinh thạch xanh biếc đưa cho Tô Lạc: “Tẩu tử, món lễ vật gặp mặt nho nhỏ này thỉnh ngươi vui lòng nhận cho.”
Một đám người ở đây, trừ bỏ Nam Cung Lưu Vân, Tô Lạc chỉ có ấn tượng với thiếu niên Bắc Thần Ảnh mặc áo đỏ này.
Còn nhớ rõ lần trước hắn đến Tô Phủ diễu võ dương oai, hù dọa khiến người của Tô Phủ có tức giận cũng không dám làm gì. Nàng nhớ rõ Bắc Thần Ảnh đến từ gia tộc Bắc Thần thần bí, khó lường.
“Không công không hưởng lộc. Nếu là ngươi thắng, vậy thì ngươi cứ lấy đi.” Tô Lạc cười xua tay.
Có lẽ đối với người khác, tinh thạch màu xanh biếc phi thường trân quý. Nhưng bởi vì đã có Tiểu Thần Long, hơn nữa lúc trước đã thu nhận tinh thạch vương lão Trần làm thuộc hạ, cho nên Tô Lạc không bao giờ thiếu tinh thạch cả.
Chỉ là người ngoài đều không hiểu được, thấy Tô Lạc từ chối tính thạch màu xanh biếc, mặt liền bất động thanh sắc, nháy mắt liền xem trọng nàng.
Bắc Thần Ảnh cười hì hì đem tinh thạch màu xanh biếc nhét vào tay Tô Lạc: “Tẩu tử cầm đi, tinh thạch này là do ta thắng cá cược có được, coi như bồi tội cho lần trước.” Nói rồi, Bắc Thần Ảnh trộm liếc mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, bộ dạng giống như chuột nhìn thấy mèo.
Tô Lạc đương nhiên biết hắn đang ám chỉ chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...