Tô Tĩnh Vũ chú ý tới ánh mắt của Tấn Vương điện hạ, tức khắc khụ một tiếng, muốn dời đi lực chú ý của hắn: “Tấn Vương điện hạ ngài quá khách khí, những lễ vật mà ngài mang đến đều đủ để làm lễ hỏi rồi, người khác nếu không biết, còn tưởng rằng ngài tới quý phủ đặt sính lễ, ha hả.”
Tô Tĩnh Vũ thấy Tấn Vương điện hạ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ, cười gượng lên.
Hắn nói xong mới ý thức được mình nói chuyện quá lỗ mãng.
Tấn Vương điện hạ là ai chứ, chuyện của hắn sao mình có thể nói bậy? Nghĩ như vậy, Tô Tĩnh Vũ tức khắc giật cả mình, mặt mang sợ hãi, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
Ai biết, Nam Cung Lưu Vân nghe xong không những không có không vui, ngược lại, đôi môi đỏ kia của hắn cong lên, mang theo vài phần ý cười, rồi lại có vài phần u oán thở dài: “Lời này của ngươi bổn vương thích nghe, chỉ tiếc, dù bổn vương có mang theo núi vàng núi bạc làm lễ hỏi, người nào đó cũng không đồng ý.”
Lạc nha đầu thật là không dễ theo đuổi, cũng không biết con đường theo đuổi vợ của hắn phải đi bao xa mới có thể ôm được mỹ nhân về, có đôi khi hắn tưởng tượng, thật là hận không thể trực tiếp đoạt nàng về rồi tính sau.
Tô Tĩnh Vũ không ngờ Tấn Vương điện hạ sẽ cảm thán như vậy, ngay sau đó hơi suy tư, tự cho là mình đã hiểu, cười đến thật thú vị: “Điện hạ, ngài lo lắng quá rồi, trên đời này sao lại có người không đồng ý lời cầu hôn của ngài chứ, Thanh Nhi, ngươi nói có đúng không?”
Vốn vì một câu lễ hỏi kia của Tấn Vương điện hạ mà lòng Tô Thanh hỗn loạn vô cùng, bị Tô Tĩnh Vũ hỏi tới, có chút thẹn thùng rũ mắt, giọng nhỏ như ruồi muỗi: “Đúng vậy… Ta, ta, ta đồng ý.”
Nói xong, trên mặt nàng hiện lên một rặng mây đỏ, đôi tay nắm chặt vì hồi hộp, e thẹn cúi đầu, quả thực không dám ngẩng đầu lên.
Tô Thanh vừa nói xong lời này, Tô Tử An tức khắc vui vẻ tới mức muốn bay, đặc biệt là Tô Tử An, hắn cười ha ha, cười đến đặc biệt vui sướng tràn trề.
Thanh Nhi bị Tấn Vương điện hạ coi trọng, nói vậy rất nhanh có thể làm Tấn Vương phi, xem ra vị trí này của hắn lại sẽ tăng nhanh thôi, thật là rất cao hứng.
Nhĩ lực của Nam Cung Lưu Vân rất tốt, dù Tô Thanh nói nhỏ đến mức nào, hắn cũng không có khả năng không nghe được, chỉ là hắn có chút không hiểu, vì sao cô nương này đột nhiên não tàn nói cái gì mà đồng ý không đồng ý chứ, hắn lại chẳng muốn cưới nàng.
Người của Tô phủ đều bị bại não đúng không? Chẳng lẽ ngoại trừ Lạc nha đầu của hắn, những người còn lại đều không được bình thường?
Còn hộ quốc Đại tướng quân nữa chứ, người bị bại não sao mà hộ quốc đây? Xem ra vị trí này phải thay đổi thôi.
Nam Cung Lưu Vân chờ tới mức có chút không kiên nhẫn, hắn làm việc luôn luôn tùy tâm sở dục, không kiêng nể gì, hôm nay có thể nhẫn nại ngồi chờ ở đại sảnh đều là bởi vì Lạc nha đầu của hắn. Bởi vì những người này là người nhà của nàng, cho nên hắn mới có thể nhẫn nại tính tình ngồi chờ.
Nhưng mà chờ tới chờ lui cũng không thấy Lạc nha đầu đâu, Nam Cung Lưu Vân tức khắc không vui, cặp mắt phượng u ám kia của hắn nhìn Tô Tử An: “Tô tướng quân, người bổn vương muốn gặp đâu, sao còn chưa tới?”
Lời này vừa nói ra, tiếng cười sung sướng của Tô Tử An tức khắc im bặt, hắn có chút mê mang nhìn Tấn Vương điện hạ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần: “Điện, điện hạ, Thanh Nhi không phải đã đứng ở trước mặt ngài sao?”
Nam Cung Lưu Vân nhăn mày, không vui hừ lạnh: “Thanh Nhi? Đó là ai? Có quan hệ gì với người mà bổn vương muốn gặp?”
Lời này vừa nói ra...
Tức khắc, toàn trường đềm im lặng, tất cả mọi người hít một hơi, tất cả đều khó có thể tin trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...