“Mặc kệ là ai tới quý phủ, đại ca đều hẳn phải bình tĩnh thong dong, không nên nôn nóng cấp bách như thế, bằng không, sau này phụ thân làm sao dám giao Tô phủ to như vậy vào tay huynh chứ?” Tô Thanh nhíu mày, hiển nhiên rất không vừa lòng với hành động của Tô Tĩnh Vũ.
Tô Tĩnh Vũ gấp đến mức thiếu chút nữa dậm chân: “Còn bình tĩnh thong dong cái gì? Tấn Vương điện hạ! Tấn Vương điện hạ tới quý phủ chúng ta!”
“Ai?” Tô Thanh tức khắc dại ra, thần sắc phức tạp nhìn Tô Tĩnh Vũ.
“Ngươi nghĩ là ai hả? Trên đời này còn sẽ có Tấn Vương điện hạ thứ hai sao?” Giọng nói nôn nóng của Tô Tĩnh Vũ mang theo một tia hưng phấn: “Nhị muội, ngươi cũng thật là, ngươi và Tấn Vương điện hạ đều đến nông nỗi này rồi, sao lại giấu chúng ta lâu như vậy? Làm hại phụ thân mẫu thân đều có chút trở tay không kịp.”
“A?” Tô Thanh có chút khó hiểu. Trừ bỏ lần trước từ trong miệng của Bắc Thần Ảnh đại nhân biết được Tấn Vương có hảo cảm với mình thì gần đây nàng cũng chưa gặp qua Tấn Vương điện hạ...
Tô Tĩnh Vũ hưng phấn đến mức quả thực muốn quơ chân múa tay, hắn vui rạo rực mà nói: “Tấn Vương điện hạ mang theo thật nhiều lễ vật lại đây, nói là nghe nói quý phủ của chúng ta xảy ra chuyện, đặc biệt đến thăm, chúng ta đều biết Tấn Vương điện hạ khẳng định là vì muốn đến thăm ngươi mới đến. Đi đi đi, lãng phí thời gian với phế vật này để làm gì, chúng ta nhanh đến gặp Tấn Vương điện hạ đi.”
Tô Tĩnh Vũ khinh thường liếc Tô Lạc một cái rồi kéo Tô Thanh đi mất.
Lúc này, tuy trên mặt Tô Thanh vẫn lạnh như băng sương, nhưng khuôn mặt đã dịu xuống kia, bộ dáng ngượng ngùng chân tay luống cuống kia, thấy thế nào cũng giống như thiếu nữ đang hoài xuân, làm gì còn chút khí chất mỹ nhân lạnh lùng nữa chứ?
Nhìn Đại ca kéo Nhị tỷ nhanh chóng bỏ đi, trong mắt Tô Khê hiện lên một tia tức giận.
Tấn Vương điện hạ, Tấn Vương điện hạ như thần thánh kia sao lại có thể thích Nhị tỷ chứ? Tuy rằng Nhị tỷ đúng là rất tốt, nhưng mà... Vốn còn tưởng rằng có thể kết thân với Thái Tử điện hạ, nàng sẽ là nữ nhân cao quý hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng nếu so với Tấn Vương điện hạ thì vị trí thái tử phi này lại có vẻ rất râu ria.
Nếu có thể lựa chọn, nàng đương nhiên sẽ chọn Tấn Vương điện hạ!
Nhưng ai cũng biết Tấn Vương điện hạ và Dao Trì tiên tử là một đôi, sao lại đột nhiên coi trọng Nhị tỷ chứ?
Tô Khê nghĩ như thế nào cũng không ra, càng nghĩ càng không cam lòng, cuối cùng nàng oán hận trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái, lớn tiếng mắng: “Ngu xuẩn! Tấn Vương điện hạ đối với Nhị tỷ nhất vãng tình thâm, si tâm một mảnh, ít ngày nữa, Nhị tỷ sẽ trở thành Tấn Vương phi, hâm mộ chết ngươi! Hừ!”
Tô Lạc nâng cằm, có chút nghiền ngẫm nhìn đôi huynh muội càng lúc càng xa kia, lại hài hước quét mắt nhìn Tô Khê một cái.
Việc này thật sự là thú vị cực kỳ.
Trải qua chuyện ồn ào lần trước của Bắc Thần Ảnh, Tô Thanh thế nhưng thật sự nghĩ Nam Cung Lưu Vân có hảo cảm với nàng? Nàng đã ở chung với Nam Cung Lưu Vân mấy ngày, không hề nhìn ra hắn có quan hệ gì với Tô Thanh, ngay cả nhắc cũng chưa từng nhắc đến nàng một chữ.
Hiểu lầm quanh co khúc khuỷu trong chuyện này thật sự chơi hay lắm, nếu Tô Thanh biết đây chẳng qua là chuyện nhầm lẫn của Bắc Thần Ảnh thì thực sự là... Khuôn mặt biến đổi thất thường kia của nàng ta khi biết được sự thật thực là đáng chờ mong nha.
Tô Lạc nghĩ đến tận đây, không khỏi cười ra tiếng.
Tô Khê khó có thể tin trừng mắt nhìn Tô Lạc, dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ điên trừng nàng: “Ngươi tên ngốc này! Ngươi ngây ngô cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi không ghen ghét không hâm mộ sao? Người kia chính là Tấn Vương gia, Tấn Vương điện hạ! Khắp thiên hạ, thiếu nữ nào không mộng tưởng gả cho Tấn Vương điện hạ chứ? Ngươi lại còn cười? Thật là con ngốc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...