Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Liễu Phách Thiên khí thế mạnh mẽ mà đến, bị mấy câu nói của Tấn Vương điện hạ đánh đến tầng lớp thấp nhất của xã hội, điều này khiến hắn bực dọc, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trận này phải đánh trở lại, tôn nghiêm của cường giả cấp bảy không dễ bị giẫm đạp!
“Đừng phí nhiều lời như vậy, điện hạ hãy gọi tên trộm viên tinh thạch đó ra đi!” Trong mắt Liễu Phách Thiên hiện lên âm độc, đôi mắt bóng loáng trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Nhưng mà người trên vẫn bình tĩnh ung dung dựa người vào trên ghế tử đàn, chậm rãi liếc xéo hắn một cái: “Tên trộm tinh thạch xanh lá? Liễu phủ lúc nào có tinh thạch xanh lá? Sao bổn vương lại không biết?”
Liễu Phách Thiên bị tức nghẹn, sắc mặt khó coi vô cùng.
Tinh thạch xanh lá quý giá đến mức nào chứ, mặc dù thật sự có được, rất nhiều gia tộc cũng không nói ra, bởi vì một khi tin tức truyền ra bên ngoài, cũng đồng nghĩa với việc gia tộc mình đang mời trộm đến. Hơn nữa, đạo tặc hoành hành trên đại lục, ai cũng không thể trăm phần trăm nói phủ của mình là tường đồng vách sắt.
Có điều, đích thực mấy năm gần đây Liễu phủ không có viên tinh thạch xanh lá nào, mấy năm trước có, nhưng đã bị Liễu Phách Thiên dùng để thăng cấp, bây giờ tuy rằng hắn đã thăng cấp, nhưng hiện tại còn chưa vững chắc, cho nên cần viên tinh thạch xanh lá để tu luyện củng cố.

Khóe mắt Liễu Phách Thiên liếc xéo Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong hiểu ý, nhảy ra lớn tiếng ồn ào: “Điện hạ có điều không biết, viên tinh thạch xanh lá là do ta đổ được ở thị trường nguyên liệu, nhưng ai biết tên trộm đó xảo trá vô cùng, nhân lúc ta không đề phòng đã bị lấy đi! Tên trộm này, chính xác trăm phần trăm đã cùng điện hạ vào phủ Tấn Vương, bây giờ điện hạ còn gì để nói?”
Liễu Thừa Phong nhấn mạnh từng chữ, mỗi chữ đều chỉ Tấn Vương điện hạ.
Người là do hắn mang đi, cho nên viên tinh thạch xanh lá kia cũng ở trong tay Tấn Vương điện hạ, bằng không, với tính tình hung bạo thất thường của Tấn Vương điện hạ, sao lại có lòng tốt cứu người?
Liễu Thừa Phong nghĩ như vậy, Liễu Phách Thiên cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nam Cung Lưu Vân cười như không cười, nhướng mày chậm rãi nói: “Không nói đến việc các ngươi có viên tinh thạch xanh lá kia hay không, cũng không nói đến người kia có trộm viên tinh thạch màu xanh của các ngươi đi hay không, đơn giản nói đến cứu người, bổn vương có cứu hay không, liên quan gì đến các ngươi, dám xen vào chuyện của bổn vương sao?”
Tấn Vương điện hạ chính là Tấn Vương điện hạ, nói chuyện không lưu tình, đánh người không nể mặt.

Không chỉ Liễu Thừa Phong nghẹn họng, mà ngay cả Liễu Phách Thiên cũng không nói được gì, già trẻ hai người lúc này mới hiểu, Tấn Vương điện hạ thật sự không để cấp bảy của hắn vào trong mắt.
Liễu Phách Thiên xanh mặt, căm tức nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Điện hạ, điện hạ là người trên, lão phu không so đo với ngài, nhưng ngài phải giao người ra đây, cả viên tinh thạch xanh lá kia cũng phải giao ra!”
Nam Cung Lưu Vân đứng lên, hơi nhướng mày nói: “Nếu như bổn vương không giao ra, ngươi định làm thế nào?”
Mặt Liễu Phách Thiên cứng ngắc, thở phì phò trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, hai mắt hung ác nham hiểm: “Tấn Vương điện hạ cũng đừng trách lão phu không khách khí! Phủ Tấn Vương này! Lão phu thế nào cũng sẽ đi dạo một vòng!”
Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, tùy ý xua tay nói: “Được, đi đi.”
Ai cũng không ngờ Nam Cung Lưu Vân lại hành động như vậy, Liễu Phách Thiên càng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, đôi chân vốn muốn bước ra, lại thu hồi lại.
Ai chẳng biết Tấn Vương điện hạ âm hiểm xảo trá nổi tiếng thông minh vô cùng. Ai biết đang có âm mưu gì chờ hắn? Liễu Phách Thiên nghĩ đến đây, không đi nữa.
“Sao vậy? Không dám đi?” Nam Cung Lưu Vân chỉ nói một câu đã đâm ngay vào Liễu Phách Thiên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui