Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc trợn mắt nhìn lên trời: “Luyện dược sư cấp tông sư, năm nào tháng nào mới có thể đạt được chứ? Chẳng lẽ đến lúc đó, ta mỗi ngày còn phải gặp ngươi.”
“Hừ, Lạc nha đầu thăng cấp làm luyện dược sư rồi thì muốn một chân đá bổn vương đi? Đừng hòng.” Nam Cung Lưu Vân vô lại ôm nàng, cả người đều dựa vào người nàng.
Tô Lạc quả thật hết chỗ nói.
Bản lĩnh đổi trắng thay đen của nam nhân này quả thật không tệ. Nàng chỉ là luyện dược sư sơ cấp nhỏ bé, mà hắn đã là cường giả cấp bảy không ai có thể địch nổi, cuối cùng là ai ghét bỏ ai chứ?
Nam Cung Lưu Vân cầm bàn tay mềm mại của Tô Lạc, trong nháy mắt, đôi mắt hiện lên một tia sáng.
“Lạc nha đầu…” Nam Cung Lưu Vân dường như bị sặc bởi nước bọt của mình.
Nha đầu yêu nghiệt này… lên cấp ba rồi? Chuyện này… sao có thể chứ?
Tô Lạc thấy hắn biết rồi, cũng không gạt hắn nữa, vênh váo tự đắc liếc hắn một cái: “Thì sao?”

Nam Cung Lưu Vân quay người đi, hít một hơi thật sâu, rồi xoay người lại, bàn tay thon dài bao trùm đầu nàng, thở mạnh một tiếng: “Xem ra bổn vương phải bế quan tu luyện rồi.”
Hắn thật chưa thấy qua thiên tài yêu nghiệt nào như Tô Lạc.
Mới không lâu, chỉ hai mươi ngày đúng không? Từ số không đến cấp ba, quả thật là nhảy ba cấp, tăng vọt trực tiếp.
Tô Lạc khoanh tay trước ngực, tùy tiện nhướng mày: “Ngươi nên tin tưởng, trên đời này còn tồn tại thiên tài chân chính.”
Thiên tài chân chính có vận may tốt đến bất ngờ.
Nam Cung Lưu Vân không nói mà chỉ xoa đầu nàng, trong lòng đang thúc giục chính mình, ai nói cấp bảy thật xuất chúng chứ, cũng không ai biết được một năm sau, nha đầu này có lên đến cấp bảy được hay không?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Lý quản gia.
Lý quản gia cung kính chờ một bên, thần sắc trịnh trọng nói: “Điện hạ, người của Liễu phủ tới, ngài xem nên xử trí thế nào?”

Có thể làm người của Liễu phủ tự mình đến đây, hơn nữa còn muốn kinh động đến Nam Cung Lưu Vân, có thể thấy người đến từ Liễu phủ cũng rất mạnh.
Nam Cung Lưu Vân nhíu mày, tùy ý phất tay: “Kêu Lăng Phong đi xử lý.” Xoay người muốn ôm Tô Lạc.
Lý quản gia cũng không muốn làm người phá đám, nhưng tình thế bắt buộc, hắn chỉ đành căng da đầu nói một hơi xong: “Bẩm điện hạ, Lão thái gia Liễu phủ đíc thân mang Liễu công tử tới, ngài xem có nên gặp hay không?”
Lão thái gia nhà họ Liễu là Liễu Phách Thiên, có võ công cấp sáu, dùng sức một mình có thể giúp cho Liễu phủ phồn vinh hưng thịnh, là một trong những đại cao thủ có thể đếm trên đầu ngón tay ở đế đô, ngày thường Hoàng đế bệ hạ gặp phải đều phải tươi cười coi trọng.
Lão thái gia Liễu phủ tự mình tới cửa? Đôi mắt đen nhánh của Nam Cung Lưu Vân xẹt qua tia khác thường, hắn một tay có thể ôm hết eo thon của Tô Lạc, trêu chọc nói: “Nha đầu có muốn đi gặp không?”
Tô Lạc cũng đang tự hỏi vấn đề này?
Nàng thật không ngờ Lão thái gia Liễu phủ chỉ vì viên tinh thạch xanh lá kia mà đến tìm nàng, hơn nữa đây còn là cửa lớn nhà Tấn vương điện hạ.
Nàng không chống nổi Liễu phủ danh gia vọng tộc trăm năm, nhưng cái gọi là hóng gió phía dưới đại thụ, ở nơi này Nam Cung Lưu Vân là đại thụ, chắc chắn nàng sẽ không bị thua thiệt. Huống chi, Liễu Thừa Phong luôn bôi nhọ nàng trộm viên tinh thạch xanh lá của hắn, hừ, không giáo huấn hắn một chút, hắn còn nghĩ ông trời là thứ nhất hắn là thứ hai sao.
Tô Lạc nhíu mày, thờ ơ liếc Nam Cung Lưu Vân một cái: “Lão già họ Liễu kia, ngươi đánh thắng không?”
Nha đầu này nói năng sắc bén, không cho hắn một chút mặt mũi nào. Nam Cung Lưu Vân nghe vậy sảng khoái cười lớn, hắn cưng chiều véo mũi Tô Lạc: “Có Lạc nha đầu nhà ta tận mắt chứng kiến, bổn vương thế nào cũng sẽ không thua.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui