Tô Lạc nổi gân xanh trên trán, nàng siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn hắn, trong lòng muốn thu phục tên yêu nghiệt này!
“Tại sao nhất định phải là ta làm? Thứ trong phủ các người không thiếu nhất chính là hạ nhân, chắc chắn chỉ cần Tấn Vương điện hạ lệnh một tiếng, hàng nghìn hàng vạn người sẽ phủ phục xuống hầu hạ ngươi mà!” Tô Lạc trừng mắt với hắn, nói ra sự thật.
Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh đảo mắt một vòng nhìn đám hạ nhân đang cúi đầu, cứ nhàn nhạt như vậy, tùy ý đảo mắt.
Có điều, đối với đám hạ nhân xung quanh, Tấn Vương điện hạ liếc mắt nhàn nhạt nhìn, nhất thời lại khiến cho bọn họ có cảm giác tiêu điều như gió thu cuốn hết lá vàng.
“Điện, điện hạ… chúng nô tỳ, chúng nô tỳ xin cáo lui.” Toàn bộ đám hạ nhân quỳ xuống dưới đất, nơm nớp lo sợ, toàn thân run rẩy.
“Ừm.” Nam Cung Lưu Vân một tay đỡ trán, hừ nhẹ một tiếng, như cười như không.
“Này, các ngươi đừng vội đi như vậy chứ!” Tô Lạc giương mắt nhìn, những hạ nhân này đi rồi, Nam Cung chẳng phải sẽ càng được đằng chân lên đằng đầu sao?
Thế nhưng, giọng nói của Tô Lạc đối với những hạ nhân này lại giống như bùa chú đòi mạng. Lúc đầu bọn họ còn đi bình thường, đến khi Tô Lạc cất tiếng, tất cả đều bỏ chạy, trong nháy mắt biến mất không để lại dấu vết gì.
Thấy vậy, Tô Lạc quả thật khóc không ra nước mắt, không biết nên nói gì với Nam Cung Lưu Vân: “Hạ nhân nhà ngươi ai cũng biết Lăng Ba Vi Bộ ư?” (1)
Quả thật là rất thần tốc.
“Thấy thời cơ là chạy trối chết, tiềm lực hiển nhiên là vô hạn.” Nam Cung Lưu Vân hừ nhẹ một tiếng, rồi chuyển đề tài: “Tới đây, ta thứ tội cho ngươi.”
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi đừng có được đằng chân mà lên đằng đầu.” Tô Lạc đứng yên ở xa, không vui trừng mắt nhìn hắn.
Nam Cung Lưu Vân cụp mắt xuống, sau một hồi lâu mới ngước mắt lên nhìn Tô Lạc: “Người ta nói “nhận một chút ân huệ nhỏ, phải báo đáp gấp bội”, ngươi lại không thể báo đáp ta một chút sao?”
Không thể chịu nổi bộ dạng ai oán thở dài của hắn, Tô Lạc chịu thua, nàng chầm chậm đi tới trước mặt hắn, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
Thật ra hắn nói không sai, lúc trước nàng trốn trên xe ngựa quả thật là phải cảm ơn hắn. Nếu như hắn không xuất hiện đúng lúc, bản thân nàng bị truy lùng chắc chắn sẽ không trốn khỏi sự truy bắt của Liễu Thừa Phong.
Nam Cung Lưu Vân ngẩng đầu nhìn nàng, trong giọng nói kèm theo một ít nũng nịu: “Đêm nay, ngươi hãy ở bên ta đi.”
Người nam nhân này đúng là được voi đòi tiên, lấy chút ơn huệ nhỏ ra uy hiếp nàng, còn dùng lí lẽ chính đáng để uy hiếp nữa.
Có điều, sao nàng có thể đồng ý ở lại được? Ngay khi đồng ý, điều đó sẽ thể hiện sự nhượng bộ của nàng ở một mức nào đó.
Nàng lưu lại Tấn Vương phủ, nếu như bị người ta tung tin ra ngoài, người khác sẽ thấy thế nào? Sẽ nghĩ ra sao? Làm sao trả lại sự trong sạch cho nàng được? Sau này, sao nàng có thể tự do đi theo đuổi hạnh phúc của bản thân chứ?
Cho nên, đối mặt với đề nghị của hắn, nàng chẳng nói câu nào.
“Ở lại bên ta.” Hắn nhắc lại một lần nữa.
“Việc này e rằng không được.” Tô Lạc thấp giọng trả lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Nam Cung Lưu Vân không nói gì, đột nhiên, sau một hồi lâu, hắn hơi nhếch khóe miệng, nở nụ cười ma mị: “Lạc Lạc ngốc, thật là ngốc chết đi được! Không có sự cho phép của ta, ngươi có thể ra khỏi Tấn Vương phủ ư?”
Suy cho cùng, vừa rồi hắn giả bộ đáng thương đáng yêu, ăn nói nhã nhặn đòi hỏi nàng chẳng qua chỉ là một sách lược, việc mà hắn đã nhận định, người mà hắn đã chấm, hắn chưa bao giờ chịu buông tay.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi thật vô sỉ!” Tô Lạc đương nhiên biết điều này. Không phải nàng chưa từng ra ngoài, nhưng nàng căn bản đến cổng chính của tẩm cung cũng không ra được mà đã bị chặn ở cửa rồi.
“Vô sỉ ư? Bổn vương vẫn có thể vô sỉ hơn, có muốn thấy không?” Nam Cung Lưu Vân vẻ mặt đắc ý, nhìn nàng cười.
***
(1) Lăng Ba Vi Bộ: Nghĩa là nhẹ nhàng đạp nước, ở đây chỉ một bí kíp khinh công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...