Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc còn chưa kịp trả lời, Nam Cung Lưu Vân lại tà cười ghé sát vào bên tai Tô Lạc, chậm chạp thổi hơi, bỏ thêm một câu: “Nếu không, bổn vương giúp ngươi làm ấm giường tạ tội?”
Tô Lạc ửng đỏ cả mặt, căm tức nhìn hắn: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa không hả!”
Nam Cung Lưu Vân quả nhiên cười đến càng vô sỉ, khóe miệng cong lên, duỗi tay đẩy chóp mũi Tô Lạc, mắt phượng nhướng lên: “Ngươi thích ở trên sao? Bổn vương cũng có thể tự mình nằm xuống, được chưa?”
Người này quả nhiên đủ vô sỉ! Quả thực không có giới hạn.
Cùng hắn so mặt dày, bản thân tuyệt đối sẽ thua.
Tô Lạc nhận rõ sự thật rồi, quyết đoán thay đổi đề tài.
Nàng lấy áo tắm để trên giá đập vào mặt hắn, nhướng mày lãnh đạm nói: “Mặc quần áo vào rồi nói, đường đường Tấn Vương điện hạ lại như vậy, còn ra thể thống gì?”
Nam Cung Lưu Vân nghe vậy tức khắc sửng sốt, dừng một chút, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, vẻ mặt sung sướng đến cực điểm: “Tiểu Lạc, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như vậy khá là trần trụi chân thành sao?”

Nam Cung Lưu Vân đang bóng giá tình cảnh lúc này của hắn và nàng.
Nam Cung Lưu Vân không cần nghi ngờ đang trần trụi, lúc này Tô Lạc bởi vì rơi xuống suối nước nóng mà từ đầu đến chân cũng ướt đẫm, quần áo kề sát trên người, để lộ hoàn toàn đường cong lả lướt.
Tô Lạc mười lăm tuổi đã rất nảy nở.
Đôi mắt hoa đào mị hoặc của Nam Cung Lưu Vân dán chặt trên người Tô Lạc, ánh mắt làm càn đánh giá phần ngực bị nước làm ướt sũng của nàng, mắt đẹp càng thêm u ám, ẩn chứa hương vị tình sắc dày đặc…
Người này… Tô Lạc hận không thể tát chết hắn!
Tô Lạc thở phì phì đoạt lấy áo tắm trong tay hắn, trực tiếp bọc mình lại kín mít.
Quần áo to rộng bao lấy thân hình nhỏ xinh lại lả lướt hấp dẫn của nàng, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ và đôi mắt to trong sáng như nước kia, có vẻ thật vô tội.

Nam Cung Lưu Vân ha ha cười rộ lên, hắn kéo Tô Lạc ngồi xuống bên cạnh cái ao, vốc một ngụm nước, dịu dàng rửa sạch mái tóc đen của nàng.
Tô Lạc thấy vậy, đôi mắt hơi nhíu, loại cảm giác bị người dịu dàng đối đãi thực xa lạ, rất kỳ quái, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.
Sự dịu dàng bất ngờ của hắn làm nàng có chút không kịp phản ứng, nhưng Tô Lạc lại không ngăn cản động tác của hắn, bởi vì nàng hiểu Nam Cung Lưu Vân.
Người nam nhân này trước nay làm gì cũng đều có mục đích.
Quả nhiên, Nam Cung Lưu Vân vừa dịu dàng rửa sạch tóc đen mềm mại của Tô Lạc, ngón tay chậm rãi vuốt ve, động tác dịu dàng cẩn thận, vừa tà khí nghiêm nghị cong khóe miệng: “Nha đầu ngốc, bị người hạ ấn ký cũng không biết, thật ngốc.”
“A?” Tô Lạc có chút nghi hoặc ngước mắt, đối diện đôi mắt đẹp đen nhánh như sao trời kia của Nam Cung, không tiếng động dò hỏi.
“Có phải mặc kệ ngươi ngụy trang như thế nào, tránh né như thế nào, đều bị tiểu tử Liễu gia kia tìm được không?” Trong mắt Nam Cung Lưu Vân có sát khí chợt lóe qua, bàn tay vuốt ve sợi tóc của nàng lại vô cùng dịu dàng.
“Ngươi biết?” Tô Lạc xác thật cực kỳ tò mò. Thật ra trong đoạn thời gian này, nàng vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, vì sao mặc kệ nàng hoá trang như thế nào, tránh né như thế nào, Liễu Thừa Phong vẫn có thể tìm được nàng? Vấn đề này thật sự khiến nàng vô cùng bối rối.
Bàn tay to lớn của Nam Cung Lưu Vân chạm qua da thịt trắng nõn mềm mại của nàng, đôi mắt yêu mị hơi hơi trầm, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh khát máu, giọng nói lại ôn nhu không mang theo chút tức giận nào: “Nha đầu ngốc, ngay cả ấn ký theo dõi cũng không biết, sao ngươi có thể sống sót trên đại lục này chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui