Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nhưng dường như đã kéo dài vô cùng lâu.
Khi Tô Lạc phục hồi tinh thần lại, chiến đấu đã kết thúc.
Trên đầu, trên mặt, trên người Liễu Thừa Phong đều là máu, ánh mắt của hắn dại ra, tóc tai hỗn độn, quần áo tả tơi, lúc này hắn thoạt nhìn chật vật cực kỳ, quả thực khiến người ta không đành lòng nhìn.
Hắn là người duy nhất của Liễu phủ còn đứng thẳng, cũng là kẻ duy nhất không bị thương. Tuy nhiên, dù hắn không bị thương, nhưng so với những kẻ bị thương, hắn trông còn khủng bố hơn.
Chỉ thấy hắn ngơ ngác đứng đó, ngơ ngác nhìn chằm chằm xe ngựa, đôi mắt trừng tròn trịa, dường như đã trở thành tên ngốc, dù có làm gì thì tinh thần của hắn cũng không thể hồi phục được.
Chỉ trong nháy mắt, người hắn dẫn theo đều là cao thủ nhưng toàn bộ đều đã bị giải quyết, cho đến tận lúc kết thúc hắn cũng không biết mọi việc đã diễn ra như thế nào…
Sao, tại sao lại như vậy…

Khủng khiếp nhất chính là, lần này người ra tay chỉ là hộ vệ đi theo Tấn Vương điện hạ, nghe nói, thực lực của Tấn Vương điện hạ còn khủng khiếp dữ dội cao thâm khó lường hơn…
Truyền thuyết có nói, điều khủng khiếp nhất của Tấn Vương điện hạ không phải võ công, mà là tính tình.
Truyền thuyết có nói, Tấn Vương điện hạ hỉ nộ vô thường, tâm tình bất định, tàn nhẫn bạo ngược… Một khắc trước còn cười đến mức xem nhẹ tất cả, ngay sau đó đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Truyền thuyết cũng nói, Tấn Vương điện hạ chỉ lười động thủ, chứ không phải không dám giết người…
Truyền thuyết nói thêm, trên giang hồ có vô số truyền thuyết về Tấn Vương điện hạ, hắn biết rõ, lại còn cố phạm, thật là ngốc đến không thể ngốc hơn nữa! Giờ khắc này, Liễu Thừa Phong hối hận vô cùng.
Lăng Phong thong thả ung dung chà lau trường kiếm trong tay, bình thản nhìn về phía Liễu Thừa Phong, nói với Tấn Vương điện hạ bên trong xe ngựa: “Điện hạ, còn thừa lại một tên vẫn còn sống.”
“Ừ.” Tấn Vương điện hạ lười biếng dựa nghiêng trên ghế ngọc, thưởng thức nhẫn bạch ngọc trong tay, hờ hững nói: “Để lại đi, để cho hắn về Liễu phủ báo tin.”
Chủ tớ hai người không coi ai ra gì, làm Liễu Thừa Phong tức giận đến mức muốn gào lên!
Hắn không phải chỉ là một con mèo, con chó, hắn là Nhị thiếu gia của Liễu gia, Nhị thiếu gia con vợ cả, hiện giờ đã là võ giả cấp ba! Ở trong mắt Tấn Vương điện hạ, chẳng lẽ mình và người thường không khác nhau chút nào sao? Trong mắt hắn mình không là gì hết sao? Liễu Thừa Phong nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên, nhìn chằm chằm thẳng tắp vào xe ngựa.
Nhưng Lăng Phong và Long Lân Mã còn lười đến mức không thèm liếc nhìn hắn một cái, lập tức rời đi, từ đầu tới cuối Tấn Vương điện hạ vẫn ngồi trong xe ngựa chứ không hề xuất đầu lộ diện.
Máu tươi tràn ngập đường phố, bốn phía trở nên tĩnh mịch, người chung quanh đều tránh thật xa

Chỉ có Liễu Thừa Phong ngơ ngác lẻ loi đứng nhìn.
Liễu Thừa Phong hồi tưởng lại từng đoạn ký ức trước đó.
Hắn tới giờ vẫn không thể hiểu được, tại sao mình chỉ muốn thỉnh Tấn Vương điện hạ xuống xe ngựa, vì sao hắn lại muốn ra tay giết người? Vì sao?
Gia tướng của Liễu gia cứ như vậy mà chết sao?
Còn viên tinh thạch xanh lá kia, tuyệt đối không thể rơi vào tay Tấn Vương điện hạ được.
Tấn Vương điện hạ không phải là võ giả cấp sáu sao? Lão tổ tông nhà bọn họ cũng là cấp sáu, chưa chắc đã thua hắn!
Nghĩ đến đây, Liễu Thừa Phong nhanh chân chạy về Liễu phủ.

Long Lân Mã không nhanh không chậm hướng về Tấn Vương phủ.
Ở dưới gầm xe, Tô Lạc rốt cuộc vẫn cố gắng không thở mạnh.
Tên Liễu Thừa Phong đáng ghét kia rốt cuộc cũng bị đuổi đi, nàng rốt cục cũng tránh được một kiếp.
Trốn ở dưới xe ngựa cũng không phải kế lâu dài, hơn nữa Nam Cung Lưu Vân… Có nên gặp hắn hay không, Tô Lạc thật không muốn thấy mặt hắn.
Tô Lạc tính toán lặng yên không một tiếng động rơi xuống mặt đất, chờ Long Lân Mã đi qua sẽ tiếp tục quay về Tô phủ.
Ý tưởng thực hợp lý, nhưng hiện thực lại không dễ dàng như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui