Hắn theo mình tới nơi này làm gì?
Còn muốn ép mua tinh thạch xanh biếc trong tay mình sao? Tô Lạc nghĩ, lại lắc đầu phủ định, ít nhất trong Trần phủ, Liễu Thừa Phong không dám trắng trợn táo bạo xằng bậy.
Như vậy, bây giờ hắn theo tới để làm gì?
Tô Lạc nhìn thoáng qua Tiểu Thần Long đang lăn lộn nhảy nhót trong đám nguyên thạch, bỗng nhiên ánh mắt của nàng đông lạnh, đúng rồi, hắn nhất định đoán được một chút manh mối, chạy tới làm phiền mình, một khi đã như vậy, không bằng…
Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh tà ác: Liễu Thừa Phong à Liễu Thừa Phong, nếu ngươi còn chưa từ bỏ ý định mà muốn chơi tiếp, bổn cô nương sẽ chơi chết ngươi.
Tô Lạc làm bộ vô cùng nghiêm túc quan sát khối nguyên thạch nặng chừng trăm cân trước mặt, nàng nhìn từng tấc một, vuốt, gõ, bỗng nhiên, trên mặt nàng như hiện lên sự vui sướng.
Nhưng nàng lại sợ bị người khác nhìn thấy, khóe miệng dùng sức nhấp, kiềm chế lại biểu cảm hưng phấn.
Chốc lát sau, nàng lại trộm ngẩng đầu nhìn qua một vòng, phát hiện không ai chú ý tới chính mình mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ cảnh tượng đó đều lọt vào trong mắt Liễu Thừa Phong.
Tô Lạc lấy một cục đá đen ra, đang muốn đánh dấu khối nguyên thạch đó thì bỗng nhiên có một bàn tay nhanh chóng viết họ của mình lên trên khối nguyên thạch đó!
Dựa theo quy củ của Lão Trần, ai đánh dấu trên khối nguyên thạch trước thì nó sẽ thuộc về người đó.
Tô Lạc quay đầu lại nhìn, phát hiện người tới là Liễu Thừa Phong, không khỏi giận tím mặt: “Ngươi bị gì vậy hả? Từ đâu chạy ra? Rõ ràng là ta nhìn trúng! Người ta đang xem nguyên thạch, người khác không được nhúng tay, quy củ đơn giản như vậy ngươi cũng không hiểu sao?”
Ai ngờ, Liễu Thừa Phong lại lạnh lùng liếc nàng, vênh váo tự đắc nói: “Bổn công tử vốn đã nhìn trúng khối nguyên thạch này từ trước, chỉ là vội vã giải thạch mới để nó sang một bên, muốn nói sớm, ta so với ngươi còn sớm hơn.”
“Ngươi!” Tô Lạc hình như tức giận không nhẹ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hận không thể xông lên bóp chết đối phương.
“Ngươi cái gì ngươi, có bản lĩnh ngươi nhanh lên, động tác chậm như vậy, trách ai chứ?” Liễu Thừa Phong khinh thường liếc Tô Lạc một cái, lại hưng phấn chỉ huy hạ nhân đem nguyên thạch đi.
“Tốt tốt tốt, tảng đá này cho ngươi, nhưng ngươi nhìn cho rõ ràng, khối nguyên thạch này có giá ba ngàn đồng vàng, ngươi nhớ đừng hối hận.” Tô Lạc hình như thực phẫn nộ, dậm chân một cái, buồn bực đi mất rồi.
Ba ngàn đồng vàng? Liễu Thừa Phong lúc này mới thấy bảng giá, tức khắc chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng.
Nguyên thạch quý như vậy hả?
Nhưng mà không quan hệ, nếu nha đầu thúi kia muốn mua khối nguyên thạch này, vậy bên trong khẳng định có tinh thạch, nhất định là như vậy! Nha đầu thúi kia nhất định đang hư trương thanh thế, muốn mình nhường nguyên thạch cho nàng.
Liễu Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, hắn mới không mắc lừa đâu.
Lúc sau.
Tô Lạc như cũ hết sức chăm chú tỉ mỉ gõ gõ đánh đánh, sau đó mỗi lần đều bị Liễu Thừa Phong nhân cơ hội cướp đi ngay lúc đang muốn đánh dấu.
Cuối cùng, Tô Lạc nổi giận: “Liễu Thừa Phong, ngươi có ý gì?”
Liễu Thừa Phong đắc ý nói: “Nguyên thạch này cũng không phải của ngươi, bản công tử muốn mua thì mua, liên quan gì đến ngươi?”
“Được được được! Ngươi mua hết đi, xem ngươi mệt hay ta mệt!” Tô Lạc thở phì phì dậm chân.
Thấy Tô Lạc tức giận đến dậm chân, Liễu Thừa Phong càng thêm hứng thú. Nếu những nguyên thạch đó thật sự cái gì cũng không có, sao nha đầu thúi sẽ tức thành như vậy?
Thực rõ ràng nha đầu thúi này đang thẹn quá thành giận.
Liễu Thừa Phong thong thả ung dung phe phẩy cây quạt, nhắm mắt theo đuôi Tô Lạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...